Hắn đẩy cửa ra ngoài, đi xuống lầu, kiến trúc xung quanh đã bắt đầu cao thêm, bức tường cũ nát cũng đã được sửa chữa một lần nữa, những người đi đường đi ngang qua, ai cũng tươi cười, tán gẫu với người bên cạnh, rõ ràng đã không còn cảm giác khủng hoảng trong tận thế, thay vào đó là sự hy vọng vào tương lai.
Nhìn một đám trẻ nhỏ đeo cặp sách, kết bạn cùng nhau, cười nói vui vẻ đi ngang qua, tâm tình hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.
Bây giờ tường rào Miếu Loan từ mấy ngàn người, phát triển đến bây giờ, đã biến thành tường rào cỡ lớn mấy vạn người, số lượng người sống sót gia nhập còn không ngừng tăng lên, vì có thể thỏa mãn đầy đủ điều kiến của người sống sót ở đây, chỉ có thể không ngừng mở rộng.
Còn về cuối cùng sẽ mở rộng đến mức nào, hắn không biết.
Nhưng hắn cảm thấy, chắc hẳn sẽ rất khổng lồ, khi con người không có bất cứ nguy cơ nào, lại không có áp lực sinh hoạt, sẽ nghĩ đến chuyện tạo ra con người, đây là điều lịch sử đã chứng minh.
Cho nên sẽ xuất hiện tình huống trẻ nhỏ ra đời như giếng phun.
Nhưng vào lúc này.
"Lâm Phàm, tường rào Thủ Đô truyền tin tức đến, cần trực tiếp nói chuyện với ngươi." Đằng xa vang lên tiếng của lão Chu, khi số lượng nhân khẩu của tường rào tăng vọt, lão Chu thật sự bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, bận quá, thật sự quá bận.
Tường rào Thủ Đô tìm ta?
Đã có một khoảng thời gian dài rồi không liên lạc với tường rào Thủ Đô.
"Biết rồi."
Lâm Phàm huýt sáo, chỉ trong chốc lát, dị thú thằn lằn giương cánh bay lên, gió lốc cuồng bạo khiến một vài người sống sót đứng không vững, sau đó, chỉ thấy Lâm Phàm nhảy lên một cái, đứng lên trên đầu dị thú thằn lằn.
"Đi, đến tường rào Thủ Đô."
Dị thú thằn lằn đã sớm an vị tại nhiệm vụ làm phương tiện giao thông, vung cánh, vút một tiếng, đã biến mất trong thiên địa.
"Đi nhanh như vậy à."
Lão Chu thở dài bất đắc dĩ, hắn ta thật sự hâm mộ cuộc sống của Lâm Phàm, mỗi ngày đều thật nhẹ nhàng, đâu giống như hắn ta bây giờ, bận bịu không có thời gian của mình, mỗi sáng sớm tỉnh lại đều phải bận rộn đến ban đêm mới có thể trở về ngủ.
Ngay khi hắn ta đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
"Lão Chu, ngươi nhanh đến đây, bên này có một số việc..."
Đằng sau vang lên tiếng nói.
ĐỐi với chuyện này, lão Chu bất đắc dĩ thở dài, xem đi, không thể nào nghỉ ngơi được mà.
"Đến đây, đến đây."
Tường rào Thủ Đô.
Khi Lâm Phàm đến tường rào Thủ Đô, cũng chấn kinh vì sự phát triển của tường rào Thủ Đô, tường rào Thủ Đô ban đầu đã khá lớn, không ngờ bây giờ còn lớn hơn, thậm chí tình hình cũng giống như tường rào Miếu Loan, cũng mới xây tường thành mới, không ngừng mở rộng ra bên ngoài.
Dị thú thằn lằn xuất hiện, gây nên một chút động tĩnh, nhưng không hề khủng hoảng gì cả.
Đối với người sống sót biết rõ mà nói, bọn hắn biết đó là quản lý Lâm đến.
"Quản lý Lâm, chào."
"Quản lý Lâm, chào."
Đối mặt với lời ân cần thăm hỏi của đám người, hắn cũng chỉ mỉm cười gật đầu, đáp lại từng người, sau đó tiến vào bên trong, trực tiếp chạm mặt với bọn người Tần Khiếu.
"Tình hình như thế nào?" Lâm Phàm hỏi.
Tần Khiếu thấy Lâm Phàm đến, cũng thở phào một hơi, giống như tìm được cứu tinh, sau đó nói, "Chúng ta giám sát phát hiện tình hình của một cái núi lửa không đúng lắm."
"Núi lửa không ổn?"
"Đúng, cái không ổn này không phải là nói núi lửa muốn phun trào, mà là chúng ta hoài nghi bên trong cái núi lửa này tồn tại một con dị thú mà chúng ta không biết, dao động năng lượng tản ra, so với tưởng tượng của chúng ta còn khủng bố hơn, đồng thời luồng năng lượng này còn đang tăng trưởng với tốc độ cực nhanh."
Tần Khiếu khá lo lắng về chuyện này.
Thế đạo bây giờ rất khó tìm được dị thú, cho dù gặp được, đó cũng chỉ là dị thu cấp bậc hơi thấp, tiêu diệt hoàn toàn dị thú, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một loại dao động năng lượng bọn hắn chưa từng dò xét, khiến tim hắn ta lại treo cao.
Dù sao thắng lợi cũng không dễ dàng. Ai cũng không hy vọng lại bị phá hỏng.
"Đừng hoảng hốt, ở đâu? Ta đi xem một cái." Lâm Phàm nói.
"Ở Mạc Lan sơn."
Lâm Phàm biết Mạc Lan sơn, hắn từng đọc qua giới thiệu bối cảnh của thế giới tận thế này, núi lửa ở Mạc Lan sơn phun trào rất nhiều lần, mà một ngọn núi lửa đang hoạt động, mà ngày tận thế bộc phát, núi lửa ở Mạc Lan sơn cũng từng phun trào.
Lần phun trào đó còn hung mãnh hơn tất cả những lần trước đó cộng lại.
"Được, ta biết rồi, đừng lo lắng, bất cứ chuyện gì cứ để ta giải quyết." Lâm Phàm vô cùng tự tin nói.
Sự tự tin của hắn không phải đến từ điểm tiến hóa, mà là từ Võ Đạo, Võ Đạo xuất hiện, khiến hắn hiểu ra, nếu như không có điểm tiến hóa, hắn vẫn sẽ trở thành cường giả, mà điểm tiến hóa còn có tính hạn chế, nhưng Võ Đạo thì không, đều phải xem hắn nói bừa như thế nào.
Tần Khiếu gật đầu, những người khác xem Tần Khiếu là người chủ chốt, nhưng ai có thể hiểu được, Tần Khiếu thì xem Lâm Phàm là người chủ chốt.
Khi gặp phải vấn đề, chỉ cần quản lý Lâm nói đừng lo lắng, hắn ta đương nhiên sẽ không lo lắng.
Đây là sự tin tưởng của hắn ta đối với quản lý Lâm.
Lâm Phàm rời khỏi tường rào Thủ Đô, đến vội vàng, đi cũng vội vàng, dị thú thằn lằn bay lên, đi về phía xa, Tần Khiếu vốn nghĩ, nếu không thì cũng nhau đi nhìn xem, nhưng đã bị Lâm Phàm từ chối.
Không cần thiết.
Nếu như ở đó thật sự có dị thú, nếu rất yếu, chỉ cần nháy mắt là có thể giải quyết được, đi hay không đi cũng như nhau, nếu như rất mạnh, vậy Tần Khiếu sẽ trở thành vướng bận.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận