Những thứ này hắn ta đều ghi nhớ trong lòng.
"Được, cảm ơn." Lâm Phàm cũng không giữ lại, đối phương muốn đi thì đi thôi, huống hồ hắn thật sự không có lời nào có thể nói với đối phương.
"Không cần cảm ơn, thật sự không cần cảm ơn, đây đều là chuyện chúng ta nên làm."
Quý Xương Bảo vội vàng xua tay, sau đó không đợi Lâm Phàm nói gì thêm, vội vàng rời đi, thậm chí là đi ba bước lại quay đầu lại, thể hiện rất rõ ràng loại tình cảm lưu luyến không rời kia.
Lâm Phàm mỉm cười, vẫy tay, "Lên đường bình an."
Sau khi đối phương rời đi, lão Chu đến bên cạnh Lâm Phàm, "Ai nha, đây chính là ảnh hưởng do thực lực mang lại nhỉ, người quản lý của tường rào Hoài Phổ tự mình đến, xem ra thật sự muốn giữ gìn mối quan hệ với ngươi."
"Chỉ cần bọn hắn đừng làm ra chuyện gì, ta mặc kệ bọn hắn." Lâm Phàm nói.
Lão Chu nói: "Không phải ngươi nói bọn hắn đang làm một vài nghiên cứu sao, bất kể thế nào thì nên đề phòng vẫn phải đề phòng mới được."
"Ừm."
Lâm Phàm nhìn chiếc xe dần dần khuất xa kia, không suy nghĩ nhiều, quay người đi vào trong tường rào, cho dù không ra ngoài, cũng phải dành mọi thời gian để tu luyện.
"Tu luyện, tu luyện, tu luyện."
Tường rào Hoài Viễn.
Tường thành cũ nát sụp đổ cho thấy nơi này đã từng gặp dị thú tiến công.
Một thiếu niên đang ở trên tường thành tổn hại nghiêm trọng kia nhìn về phía xa, nhìn thấy xe cộ đang lao đến, hắn ta kinh hoảng vội vàng đứng dậy, quay người điên cuồng chạy về phía hầm trú ẩn.
Trước kia tường rào Hoài Viễn vẫn còn, nhưng từ sau khi dị thú tiến công rồi bị phá hủy, thì đã biến thành bộ dáng như vậy, đám người sống sót chết thì chết, đi thì đi, ngưởi ở lại nơi này không nhiều.
Cũng chỉ khoảng một trăm người.
Nhìn nhân số có vẻ không nhiều, nhưng vật tư cần thiết mỗi ngày lại là vấn đề lớn, bởi vậy có người quyết định nhất định phải tìm kiếm một con đường sống, nhưng những tường rào xung quanh tường rào Hoài Viễn kia cũng không phải lựa chọn của bọn hắn.
Bọn hắn sinh sống ở nơi này, đương nhiên biết tình hình của những tường rào khác, đi đến đó chỉ sợ cũng khó có thể sống được.
Nữ tử chạy xe vào trong tường rào, dừng xe, xuống xe, nhin cảnh tượng rách nát xung quanh, trong lòng cũng thở dài thật khẽ, ai cũng không biết cuộc sống yên tình này khi nào sẽ bị phá vỡ.
Cửa ra vào hầm trú ẩn có một đám người sống sót mê mang đang đợi.
Ánh mắt của bọn hắn khá trống rỗng, có cảm giác bị tận thế tra tấn sắp mất hết tinh thần, tường rào bị phá hỏng đã hai tháng, còn sống thì sống đó, nhưng phương diện tinh thần luôn chịu tra tấn.
Trải qua áp lực thời gian dài, khiến tinh thần bọn hắn càng thêm sụp đổ.
"Đi vào trước đi." Nữ tử mở miệng nói.
Đám người sống sót đang chờ ở cửa ra vào lần lượt quay về trong hầm trú ẩn, sau khi cửa sắt đóng lại, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, một luồng gió thổi qua, cuốn lên bụi mù bay tứ tán.
Trong phòng nghỉ rộng rãi.
Một đám người sống sót đang đợi.
Nữ tử cầm chén trà, uống một ngụm nước.
"Lăng Thanh, ngươi điều tra thế nào rồi?" Một vị nam tử trực tiếp mở miệng hỏi.
Lăng Thanh nói, "Tường rào mà ta lựa chọn là tường rào Miếu Loan ở tỉnh Tô, đó là tường rào cỡ nhỏ, nhưng hình thức vận hành của nó khác với những tường rào khác, ở nơi đó không phân chia tường trong và tường ngoài, tất cả mọi người đều sinh sống ở tường trong, bất kể là ai, chỉ cần làm việc là có thể lấy được đồ ăn, ta cảm thấy đó là nơi chúng ta có thể đến."
Sau khi nàng nói xong.
Đấm người ồn ào bàn luận.
"Tường rào Miếu Loan là tường rào nào thế."
"Ta nhớ hình như là một cái huyện thành, tường rào cỡ nhỏ có thể tin được không?"
"Đúng vậy."
Lăng Thanh không nói chuyện, chỉ nghe mọi người thảo luận.
Nam tử vừa mở miệng nói, "Ngươi lựa chọn tường rào Miếu Loan, nhưng ta cảm thấy chúng ta đến đi tường rào Trịnh An, đây là tường rào cỡ lớn cách chúng ta gần nhất, đường xá cũng không xa, nếu như chúng ta tới đó chắc hẳn không có vấn đề gì."
Nam tử tên là Trương Chính, hôm qua trở về, trước đó cũng đi ra bên ngoài tìm kiếm tường rào, ngược lại không chạy xa giống như Lăng Thanh.
"Tuy rằng hình thức vận hành của tường rào Trịnh An giống với những tường rào khác, nhưng ổn ở chỗ nó là tường rào cỡ lớn, độ an toàn rất cao, chờ sau khi chúng ta đến đó rồi, mọi người đoàn kết cùng nhau sinh hoạt, vấn đề sống sót không lớn."
Trương CHính nói suy nghĩ của mình ra.
Đoàn người cảm thấy Trương Chính nói rất có lý, đúng là như vậy, tường rào Trịnh An cách nơi này không xa, hơn nữa còn là tường rào cỡ lớn, thấy thế nào cũng đáng tin hơn tường rào Miếu Loan mà Lăng Thanh nói rất nhiều.
Lại có một vị nam tử ở bên ngoài trở về mở miệng nói, "Nói thật, nếu muốn đổi, tốt nhất nên đến nơi đúng đắn, chúng ta trực tiếp đi tường rào Thủ Đô, đường xá quả thật khá xa, nhưng chỉ cần chúng ta có thể đến nơi đó, về sau sẽ không còn nguy hiểm nữa."
Tường rào Thủ Đô...
Đám người đều im lặng.
Khoảng cách nào nào chỉ hơi xa, chỉ với dị thú ở nơi đó thôi cũng đủ khiến bọn hắn sợ hãi, không gặp may, nửa đường gặp được dị thú, sợ là toàn quân bị diệt.
Thấy không ai phụ họa, nam tử cảm thấy đề nghị của mình có vẻ không được coi trọng lắm, "Sao lại không nói lời nào, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?"
Đám người nhìn đối phương, sau đó cúi đầu tự hỏi đến tường rào Miếu Loan hay đến tường rào Trịnh An.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận