Hai mắt đậu xanh của Lạt Điều sáng lên.
Đó chính là ánh sáng vui sướng.
Thân thể mềm mại quấn quanh huyết tinh, lùi vào trong ngực một lần nữa.
Liếc mắt nhìn thấy huyết tinh, Ngô Đình xem như đã hiểu rõ, lão bằng hữu mà Lâm ca nói, chính là xuống móc huyết tinh của dị thú cấp sáu người ta ra mà thôi, oa... Thủ đoạn thật là mạnh mẽ.
Chỉ là hắn ta không rõ.
Lâm ca rõ ràng đã mạnh mẽ như vậy, vì sao lại chỉ để ý đến dị thú cấp sáu?
Nghĩ nghĩ, có thể là do Lâm ca quá quan tâm đến Lạt Điều, lo lắng Lạt Điều không có huyết tinh dùng đi.
Máy bay trực thăng tiếp tục bay lượn trên không trung, Lâm Phàm thỉnh thoảng lại nhìn xuống dưới, tìm kiếm mục tiêu, nếu đi đến tỉnh ngoài, gặp được dị thú thích hợp, trực tiếp giết chết, đạt được điểm tiến hóa, cũng không tệ.
Làm việc thu hoạch được nhiều mục đích cũng không tệ.
"Lâm ca, vì sao chúng ta không đi tìm mảnh vỡ trước, nếu như chờ phát tán xong sổ rồi, mảnh vỡ sẽ vô cùng quý hiếm, đến lúc đó sợ là khó cướp được thứ tốt." Ngô Đình hỏi.
"KHông thể nào, ngươi quá xem thường dị thú, dị thú chân chính kinh khủng không dễ đối phó như vậy đâu."
Cái này khiến Lâm Phàm nghĩ đến con dị thú thức tỉnh cấp chín kia, có được vương lân, thật sự rất khó xử lý, nếu như không có Lạt Điều giúp sức, có được lực lượng có thể phá vỡ vương lân, kết quả sợ khó mà đoán được.
"Hơn nữa, nếu như chúng ta ra tay với mảnh vỡ trước, sẽ dễ khiến tường rào Thủ Đô chú ý, có chuyện cần phải ổn thỏa mới tốt." Lâm Phàm nói.
Ngô Đình gật đầu, cảm thấy Lâm ca có đạo lý.
ĐƯơng nhiên, hắn ta không hiểu loại đạo lý này sao?
Đương nhiên là hiểu.
Về phần vì sao lại muốn hỏi, vậy thì lý do thật đơn giản, hắn ta chỉ muốn giúp Lâm ca làm màu, từ đó khiến Lâm ca từ từ không thể rời xa hắn ta, đến nơi nào cũng sẽ nhớ đến hắn ta, nếu không sẽ rất mất tự nhiên.
Đến trên không của một cái tường rào.
Giống như lúc trước, phát tán một lượng lớn sổ ra.
Chuyện lớn xảy ra như vậy, có rất nhiều tường rào đều đạt được một ít tin tức, nếu không phải giữa tường rào và tường rào có quá nhiều dị thú, bọn hắn đã sớm không nhịn được chạy đến những tường rào đã có sổ kia rồi.
Khi máy bay trực thăng đến.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Các Giác Tỉnh giả rất kích động, bởi vì có sổ, là có thể biết cách tăng năng lực lên.
Mà các Liệp Sát giả cũng rất kích động, bọn hắn cũng muốn trở thành Giác Tỉnh giả, sau khi thức tỉnh năng lực, thực lực của bản thân sẽ đột ngột tăng mạnh.
Lâm Phàm nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy tất cả mọi người trong tường rào đang cướp đoạt, hắn khẽ mỉm cười.
Cho dù bây giờ hắn không tiếp tục phát tán sổ nữa, tương lai tất cả mọi người trong tận thế đều sẽ biết nội dung của sổ, mà cái tốc độ lưu truyền kia, cũng chỉ cần thời gian mà thôi.
Chỉ là bây giờ hắn muốn rút ngắn thời gian phát tán lại.
Muốn khuếch tán ra trong thời gian ngắn nhất.
Hắn biết tường rào Thủ Đô bây giờ nhất định đang căm hận hắn, nhưng chuyện xảy ra cho đến bây giờ, muốn ngăn cản đã không thể nữa, nếu như đã phát tán quá rộng, nên thản nhiên chấp nhận, chứ không phải tức hổn hển.
Đột nhiên.
Có tiếng ầm ầm vang lên.
"Lâm ca, có máy bay chiến đấu xuất hiện." Ngô Đình kinh hô.
"Dừng máy bay trực thăng ở dã ngoại đi."
Lâm Phàm không ngờ tường rào Thủ Đô vì muốn tìm hắn mà phát điên rồi.
Còn về chuyện xuất hiện máy bay chiến đấu cũng là chuyện hợp tình hợp lý, dù sao cũng là tường rào Thủ Đô, tường rào đứng đầu trong tận thế, có những thứ đồ chơi này cũng là chuyện bình thường.
Vút!
Vút!
Hai viên đạn kéo đuôi khói thật dài bay về phía bọn hắn.
"Mẹ nó, Lâm ca, bọn hắn bắn đạn." Ngô Đình nắm chặt điều khiển, vô cùng nghiêm túc, trong lòng suy nghĩ, đã đến lúc cơ trưởng Ngô Đình ta phát huy kỹ thuật thật sự.
Lâm Phàm nhìn ra phía sau, khóa chặt hai viên đạn đang bay về phía bọn hắn, mục tiêu rất rõ ràng, mặc kệ bọn hắn di chuyển như thế nào, cũng vô dụng.
Giờ phút này, Lâm Phàm xòe tay ra, ánh lửa ngưng tụ trong lòng bàn tay.
"Đi..."
Vút!
Vút!
Vút!
Quả cầu lửa chỉ lớn chừng quả cầu pha lê lít nha lít nhít không ngừng từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra, trong chốc lát, đã che phủ đạn đang bay tới, tiếng ầm ầm không ngừng, quả cầu lửa nổ tung, nhiệt độ cực cao đốt cháy không gian.
Mà hai viên đạn kia cũng nổ tung.
Sóng xung kích kinh người khuếch tán, máy bay trực thăng bị chấn động rung lắc kịch liệt.
Ngô Đình ổn định thân máy bay, nhìn về phía đất trống đằng xa, hắn ta biết không chiến không phải thế mạnh của bọn hắn, thế mạnh của bọn họ chính là lục địa chiến.
Mà mọi người trong tường rào vừa được phát sổ cũng vô cùng kinh ngạc.
Gặp phải tập kích?
Mục tiêu của đối phương cũng không phải bọn hắn, mà là người thần bí phát sổ.
Lúc này.
Máy bay trực thăng vững vàng dừng trên mặt đất.
Lâm Phàm bước trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn máy bay chiến đấu đang bay lượn trên bầy trời
TRong máy bay chiến đấu, người điều khiển báo lại tình huống nơi này.
"Phát hiện mục tiêu, phát hiện mục tiêu."
"Báo cáo vị trí."
"Tường rào Tín Dương, đối phương xuất hiện ở tường rào Tín Dương."
"Cho dù như thế nào cũng phải chặn đối phương lại cho ta, nhân viên của cơ cấu phán quyết đang ở gần đó, đang chạy về phía đó."
"Đã rõ."
Vẻ mặt Lâm Phàm bình tĩnh nhìn lên bầu trời, hắn biết cái máy bay chiến đấu này nhất định phải hủy diệt, nếu không hắn và Ngô Đình nhất định không thể quay về tường rào.
Nghĩ đến đây.
Hắn giơ tay ra, một quả cầu lửa ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó nhắm vào máy bay chiến đấu trên bầu trời, đột nhiên ném mạnh, vút một tiếng, quả cầu lửa tựa như mũi tên, nhanh chóng lao đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận