Lâm Phàm nói, "Môt bước đi một dấu chân, từ từ vào thực tiễn, huyết tinh và thịt dị thú quả thật có thể giúp cho nhân loại chúng ta mạnh lên, nhưng chúng ta mạnh lên được cuối cùng vẫn là nhờ vào dị thú, cho nên ta nghĩ, đây không phải là tương lai, tương lai là nhân loại chúng ta khai phá được tiềm lực vô tận trong thân thể, đạt đến mức có thể chống lại dị thú."
"Lão Chu, ngươi là người thứ hai tu luyện cái thuật thổ nạp này, ngươi phải cố gắng tu luyện, những vấn đề gì ngươi gặp phải thì ghi chép lại, đến khi không còn bất cứ vấn đề gì nữa, thì có thể truyền bá thuật thổ nạp ra ngoài, để vô số người bình thường không có thịt dị thú và huyết tinh, cũng có thể trở thành cường giả."
"Tường rào Miếu Loan chúng ta sẽ là chúa cứu thế trong tận thế này."
"Lão Chu, ngươi có lòng tin hay không?"
Lâm Phàm dõng dạc hỏi.
Lão Chu nhìn Lâm Phàm, trong mắt sáng lấp lánh, ngay vừa rồi, hắn ta phát hiện ra trên người Lâm Phàm tựa như có một luồng hào quang bao phủ, đó là tự tin, là hào quang vĩ ngạn.
Càng giống như hành động vĩ đại khai thiên tích địa.
"Có, ta đương nhiên có lòng tin, nếu như thật sự thành công, ngươi chính là người khai sáng, người sáng tạo, là người dẫn đường giúp nhân loại một lần nữa đi trên con đường mà ngươi đã trải qua, chỉ cần có truyền thừa văn minh nhân loại, vậy thì lịch sử sau này, mặc kệ như thế nào, mãi mãi cũng sẽ không thể nào bỏ qua sự tích của ngươi."
Lão Chu kìm chế máu nóng đang sôi trào.
Nói thật, nếu như tương lai tận thế kết thúc, vậy thì nhất định là vì đông đảo người sống sót đoàn kết nhất trí, cuối cùng tiêu diệt dị thú, xây dựng lại nền văn minh nhân loại.
Nhưng nếu như tất cả mọi người đều tu luyện môn võ học mà Lâm Phàm sáng tạo ra, có vốn liếng đối kháng với dị thú, như vậy lịch sử sẽ ghi chép lại, là Lâm Phàm của tường rào Miếu Loan dùng tài năng ngút trời, một mình sáng tạo ra phương pháp tu luyện, giúp người ta không cần dựa vào thịt dị thú và huyết tinh mà mạnh lên, thoát khỏi sự ỷ lại với dị thú, thành công tiêu diệt dị thú.
Mà càng quan trọng hơn là.
Lịch sử có thể sẽ ghi chép như thế này.
Đêm đó, người quản lý trước kia Chu Thế Thừa của tường rào Miếu Loan tận tâm tận lực, trời vừa rạng sáng thì tuần tra tường rào, ngẫu nhiên gặp được Lâm Phàm tu luyện, được truyền dạy Đoán Cốt Thổ Nạp Thuật, là người thứ hai tu luyện môn võ học này, lấy bản thân ra thử nghiệm, phát hiện những nghi nan tạp chứng trong lúc tu luyện thuật thổ nạp, từ đó cống hiến ra con đường tu luyện cho nhân loại.
Có danh tiếng, có địa điểm, có thời gian.
Tuyệt đối là nổi danh thiên cổ, vĩnh viễn được người đời khắc ghi.
Ngẫm lại đã cảm thấy vô cùng kích động.
Lâm Phàm vô cùng vui mừng, hài lòng gật đầu.
"Lão Chu, trời đã sáng rồi, ngươi quay về ngủ đi." Lâm Phàm nói.
"Ngủ cái gì mà ngủ, đã đến lúc này rồi, còn có thể ngủ được nữa sao, ta phải quay về nghiên cứu thuật thổ nạp này thật tốt, ngươi yên tâm, Chu Thế Thừa ta làm việc đâu ra đấy, nghiêm túc, cẩn trọng, tuyệt đối ghi rõ những vấn đề gặp phải khi tu luyện ra."
Lão Chu bây giờ rất phẩn khởi.
Phấn khởi giống như hiện tại, đó chính là chuyện của rất nhiều năm trước, khi đó hắn ta 15-16 tuổi, lần đầu tiên chui vào trong ruộng ngô cùng một em gái cùng quê.
Thời điểm đó, trái tim hắn ta đập rất nhanh, tinh thần cực kỳ phấn khỏi, giống y như bây giờ.
Lâm Phàm mỉm cười, hắn có thể hiểu được sự phấn khởi của lão Chu, nhưng mà như vậy cũng tốt, lão Chu càng cố gắng, mới càng có thể nhanh chóng phát hiện khi người bình thường không có hack tu luyện thuật thổ nạp sẽ gặp phải vấn đề gì.
Từ đó, vật thí nghiệm lão Chu này không ngừng thử nghiệm, không ngừng hoàn thiện, không ngừng tiến bộ.
Vô cùng ổn.
Sau khi lão Chu đi rồi.
Lâm Phàm nhìn lại tiến độ.
"Mẹ nó..."
Thật sự rất đáng sợ.
Vậy mà cảnh giới chỉ tăng lên 0.1.
Độ khó này cao hơn so với sự tưởng tượng của hắn rất nhiêu.
Nhưng mà ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được, con đường mà bản thân đang đi nhất định rất cường đại, nếu như không mạnh, sao có thể chỉ tiến triển 0.1 được.
Giống như vác hàng vậy, chiếm được chút tiện nghi, vậy nhất định là đồ tốt.
Tường rào Diêm Hải.
Lê Bạch trở về, lần này ra ngoài săn giết dị thú vô cùng thất bại, không gặp được dị thú khiến mình hài lòng còn chưa tính, còn gặp phải Dương Phi biến thành quái vật, thậm chí bị đối phương nghiền ép, chỉ có thể chạy trối chết.
Đối với Lê Bạch mà nói, thật sự không thể nào bỏ qua được.
Mặt mũi đã rớt sạch sẽ.
Nhưng mà, hắn ta cảm thấy nếu như mình liều mạng với Dương Phi, chưa chắc không có khả năng xử lý được đối phương, chỉ là không cần thiết, ai bị bệnh tâm thần lại vì mặt mũi của mình mà coi thường tính mạng bản thân chứ.
"Lê Bạch quay về."
Khi có người hô lên, đông đảo người sống sót trên tường thành đều hành động.
ĐỐi với đám người sống sót bình thường này mà nói, có thể ăn thịt được hay không, thì phải xem lần này xác dị thú mà Lê Bạch ném lên sẽ rơi trúng đầu ai, có người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, ngồi liệt trên mặt đất, hoảng sợ giơ cao hai tay lên trời, làm ra tư thế có vật nặng rơi xuống, đang chuẩn bị đón đỡ.
Đây là chuyện mà mọi người ở tường rào Diêm Hải đều biết.
Chỉ cần Lê Bạch ra ngoài trở về, đã nói rõ đám người sống sót bình thường khổ cực bọn họ chuẩn bị có thịt ăn cả ngày rồi.
Còn về chuyện xác dị thú sẽ rơi vào chỗ nào, ai cũng không biết, chỉ có thể để mặc cho trời.
Đương nhiên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận