Nếu như người người bắt đầu chìm vào chuyện tu luyện thuật thổ nạp, vậy thì sẽ không còn ai làm việc nữa.
Đồng thời làm như vậy.
Cũng là để cho người sống sót biết, kỳ ngộ thay đổi bản thân đã đến, các ngươi có thể đón nhận được loại kỳ ngộ này hay không, phải nhìn vào biểu hiện trước kia của các ngươi.
Cái này có thể kích thích mọi người cố gắng.
Cái này cũng giống như đi học vậy, dựa vào cái gì hắn có thể được phiếu điểm mười mà ta thì không được, ta cũng phải nỗ lực.
"Lâm Phàm, thịt dị thú trong tường rào không còn nhiều lắm, sắp hết sạch rồi." Lão Chu rất đau đầu, bây giờ số lượng thịt dị thú tiêu hao mỗi ngày rất khổng lồ.
Tuy rằng đợt dị thú triều kia đã để lại không ít thịt dị thú.
Cộng thêm ra ngoài săn giết mang về một đợt.
Rõ ràng đã rất nhiều.
Nhưng người trong tường rào cần ăn nhiều như vậy, sao có thể kiên trì được.
"KHông sao cả, tổ chức người ra ngoài săn giết dị thú, do ta dẫn đội, lần này ra ngoài, nhất định phải chất đầy xe mà quay về."
Lâm Phàm cũng không để chuyện này ở trong lòng.
KHông phải chỉ là dị thú thôi sao.
Với thời đại bây giờ, thiếu cái gì chứ không thể nào thiếu thịt dị thú.
Lão CHu gật đầu.
Hắn ta vẫn rất yên tâm về Lâm Phàm, không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng nói ra một chút mà thôi, nói rằng bây giờ tường rào bị thiếu đồ vật, sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Ngày tiếp theo!
Loa phát thanh của tường rào vang lên.
"Khụ khụ..."
Cho dù không nói gì, nhưng cái giọng điệu này, đã biết ngay là lão Chu.
"Những người có tên sau đây, mời đến trước cửa võ viện tập hợp."
"Vương Tuyền."
"Hoàng Hải."
"Vương Đại Bảo."
"An Hạo."
KHi loa phát thanh vang lên một cái tên.
Tất cả mọi người đều dừng công việc trong tay lại, tò mò suy nghĩ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi nghe thấy tên của đám người Vương Tuyền.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định là có chuyện tốt xảy ra.
Đừng thấy Vương Tuyền chỉ là người bình thường, nhưng người ta sinh sống cùng với quản lý Lâm đó, địa vị và thân phận, cũng đủ tiêu chuẩn.
Cũng không lâu lắm.
Kết thúc đọc tên.
Loa phát thanh vang lên tiếng lão Chu.
"Người có tên nêu trên, sẽ được dạy một môn thuật thổ nạp do quản lý Lâm tự mình sáng tạo ra, đây là kỳ ngộ thay đổi bản thân các ngươi, hy vọng các ngươi có thể quý trọng."
Xôn xao!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Rất nhanh, đủ tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng vang lên.
RÕ ràng là tiếng hoan hô của những người có tên.
"Những người không có tên cũng đừng từ bỏ, lần này chỉ chọn lựa 200 người, các ngươi tiếp tục cố gắng, tranh thủ có tên trong danh sách sau."
Trong ruộng đồng.
An Hạo đang vùi đầu chăm chỉ làm việc, xới đất, gieo hạt, thân là một thành viên của tường rào Miếu Loan, hắn ta cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt.
Ngẫm lại những chuyện đã trải qua trước kia.
Cuộc sống đó đúng là Luyện Ngục Nhân Gian.
Bụng ăn không no.
Cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, rõ ràng muốn trải qua cuộc sống tốt hơn, thế nhưng vẫn luôn không biết phương hướng nỗ lực ở chỗ nào.
Hắn ta nghĩ đến cái chết, lại không thể chết.
Hắn ta còn có một muội muội cần chăm sóc, tuy rằng đây không phải muội muội ruột của hắn ta, nhưng đối với hắn ta mà nói, hắn ta đã đồng ý với ân nhân cứu mạng của mình, cho dù như thế nào cũng phải chăm sóc nàng thật tốt.
Đó là năm thứ ba sau khi tận thế bộc phát, trong quá trình hắn ta chạy trốn, bị đồng bạn ném lại, muốn hắn ta trở thành thức ăn của dị thú, kìm chân dị thú, tranh thủ chút thời gian cho bọn hắn chạy trốn.
Ngay vào lúc hắn ta tuyệt vọng nhất, Vân ca xuất hiện, cứu hắn ta thoát khỏi miệng của dị thú, đưa hắn ta về.
Lúc đó Vân ca có một đứa con gái, mới một tuổi, Vân ca cần ra ngoài săn giết dị thú, cho nên giao đứa trẻ lại cho hắn ta chăm sóc, nhoáng cái đã qua nửa năm.
Vân ca thật sự đã chăm sóc hắn ta như đệ đệ của mình.
Cho hắn ta ăn, cho hắn ta uống, chưa bao giờ để hắn ta mạo hiểm.
Chỉ là thời gian tươi đẹp khá ngắn ngủi, vào một ngày hai tháng sau, Vân ca được nâng về, vết thương chằng chịt, bị thương rất nghiêm trọng, chỉ còn sót lại một hơi, sau đó nắm chặt tay hắn ta, mặt mũi cầu xin, hy vọng hắn ta có thể chăm sóc tốt cho con của mình.
Sau khi nói xong lời này, Vân ca đi, không còn bất cứ hơi thở nào.
Có người nói với An Hạo, ngươi chỉ là người bình thường, đứa bé này ngươi nuôi không nổi, không bằng trực tiếp ném đi, quản chính bản thân mình là được, đối với lời nói này, An Hạo không hề nghe vào tai, dứt khoát kiên trì nuôi dưỡng đứa trẻ thành người.
Cho dù quá trình rất khó khăn gian khổ, nhưng chưa bao giờ từ bỏ.
Lúc này.
TRong tiếng loa phát thanh vang lên, có tên của hắn ta.
An Hạo ngẩn người, đứng thẳng eo lên, có chút mê mang, hơi khó hiểu một chút, cho đến khi nghe được nội dung sau đó, trong nháy mắt hắn ta đã hiểu ra.
Kỳ ngộ thay đổi bản thân đã đến.
"Muội muội, ngươi có nghe thấy không?"
An Hạo vui mừng nói.
Muội muội đã tám tuổi đương nhiên không phải là đứa nhỏ không hiểu gì nữa.
"Ừm ừm..."
Muội muội vui vẻ gật đầu.
An Hạo vội vàng bỏ chuyện trong tay xuống, dẫn theo muội muội chạy đến "Võ viện", khi tới đây, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, hắn ta và muội muội đến hơi trễ.
Những người ở chỗ này, ai ai cũng vô cùng kích động, trông mong, chờ đợi.
An Hạo nhìn rõ tình hình trước mắt, tim hắn ta cũng đang đập thình thịch, trước kia hắn ta cảm thấy mặc kệ ở tường rào nào, tình hình đều giống nhau, nhưng bây giờ, hắn ta cảm thấy không đúng, tường rào Miếu Loan mới chân chính là nơi nên bảo vệ trong lòng hắn ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận