Sắc mặt nữ tử trắng bệch.
Nàng biết mình xong đời rồi.
Bản thân nàng muốn chạy, nhưng nhất định không thể chạy thoát.
Đám gia hỏa này chính là đồ điên, hơn nữa thực lực của bọn họ, nàng cũng không thể đối phó được, nàng thức tỉnh năng lực phụ trợ, về phương diện chiến đấu, không có tác dụng quá lớn.
"Các ngươi giết ta, Tam thiếu gia Mạc gia nhất định sẽ điều tra đến chỗ các ngươi."
"Mẹ nó thả rắm à, ngươi còn tưởng bây giờ là thời đại hòa bình, khắp nơi đều là camera sao?"
...
Ngoài cửa sổ.
Lâm Phàm gật đầu, ừm, chính xác là nên báo thù, chỉ nhìn nhiều một chút đã bị cắt trứng, đổi thành ai cũng không thể chịu được.
Mà gia hỏa này sắp đặt một năm, chính là vì báo mối thù cắt trứng.
Nói rõ người này có chút năng lực.
Đúng sai như thế nào, đối với Lâm Phàm mà nói không quan trọng, dù sao hai bên đều là hạng người hung ác trong tận thế.
Ngay khi Lâm Phàm đang nghe lén.
Nam tử trong phòng nghe thấy tiếng dị thú gào thét ầm ỹ trong khu phố, "Đi xem một chút tình hình bên dưới thế nào, sao cứ ồn ào mãi thế."
"Được."
Đồng bạn đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, một lượng lớn dị thú ngẩng đầu lên gầm thét, cái này khiến hắn ta rất khó hiểu, thuận theo phương hướng các dị thú đang nhìn, ngẩng đầu lên nhìn.
Lập tức...
Ánh mắt hắn ta và ánh mắt Lâm Phàm đụng vào nhau.
Lâm Phàm bám một tay vào vách tường, giơ một tay lên, nở nụ cười, vẫy tay.
"Xin chào..."
"A...!"
"Có người, có người bên ngoài."
Nam tử kinh ngạc hô lên, liên tục lui ra sau, chỉ ra ngoài cửa sổ, rõ ràng đã bị dọa sợ, nào có chuyện giữa ban ngày lại có người bám bên ngoài tường, thật là giống quỷ, thậm chí còn vẫy tay nói, "Xin chào."
Mẹ nó đây là chuyện mà người có thể làm à?
Lâm Phàm thấy mình đã bị bại lộ, thoải mái nhảy cửa sổ vào trong.
"Nơi này là địa bàn của ta, các ngươi lén lút chạy đến địa bàn của ta làm gì?"
Lâm Phàm đương nhiên sẽ không thừa nhận mình nghe lén, phương châm chính là đổi khách thành chủ.
Các ngươi ở trong địa bàn của ta nói chuyện.
Ta nghe được là chuyện bình thường.
Nam tử thiếu trứng không ngờ sẽ có người khác ở chỗ này, ngẫm lại những lời vừa nói, đều đã bị đối phương nghe thấy, không ổn, vô cùng không ổn, đây là tiết tấu xảy ra chuyện rồi.
Nữ tử đang ngồi dựa vào vách tường nhìn thấy Lâm Phàm giống như nhìn thấy cứu tinh, hấp tấp nói, "Ngươi đi mau, thông báo cho tam thiếu gia Mạc gia, nói Trần Thiết cướp đoạt mảnh vỡ."
Lâm Phàm không động đậy, hờ hững nhìn.
Nữ tử quát lớn, "Trần Thiết, bây giờ các ngươi chạy, Tam thiếu gia Mạc gia có thể sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng các ngươi giết ta, cướp đồ, chân trời góc biển cũng không có chỗ cho các ngươi trốn đâu."
Nói rất rõ ràng.
TRong lời này có ý là, thả nàng ra, để đồ lại, tam thiếu gia lấy được đồ, có thể sẽ không làm quá ác, cho bọn hắn một xó xỉnh mà sống, nhưng nếu cướp đồ đi, sẽ chỉ có con đường chết.
Nam tử thiếu trứng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, trầm tư, trao đổi ánh mắt với đồng bạn, đột nhiên nổi giận xông lên.
"Giết hắn."
Nói xong, nam tử thiếu trứng vung quyền đánh về phía đầu Lâm Phàm.
"Hắn chết thì cũng sẽ không có ai biết."
Lựa chọn rất đúng, đánh chết Lâm Phàm thì tình huống sẽ giống hệt như vừa rồi.
"Chạy đi." nữ tử quát, tất cả hy vọng sống đều nằm trên người đối phương, thế nhưng tên ngốc trước mắt này thế mà lại không nhúc nhích, không phải là bị dọa ngốc rồi chứ.
Đáng chết, thật đáng chết, quả là ngu xuẩn.
Lạch cạch!
Lâm Phàm vung tay lên, dễ dàng bắt được nắm đấm của đối phương, quyền kình bộc phát ra khi chạm đến lòng bàn tay của hắn, không còn sót lại chút gì.
"Hả?"
Vẻ mặt nam tử thiếu trứng kinh ngạc, ngay sau đó, đau đớn kêu lên, "Tay của ta, tay của ta..."
Chỉ thấy cổ tay Lâm Phàm vặn một cái, răng rắc, khớp nối cánh tay của nam tử thiếu trứng lập tức bị gãy ra, xương trắng um tùm đâm xuyên qua máu thịt lộ ra bên ngoài, chỉ khẽ động nhẹ nhàng như vậy, đã có thể vặn gãy xương xánh tay hắn ta.
Cái này khiến nam tử thiếu trứng cảm nhận được sợ hãi sâu sắc.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Phàm đã vung quyền đánh trúng bụng hắn ta, phịch một tiếng, bay lên, vách tường lõm xuống, xuất hiện vết rạn, trực tiếp bị đánh dính vào trong vách tường.
Tứ chi nam tử thiếu trứng vô lực rũ xuống, máu tươi phủ đầy khuôn mặt, ý thức tiêu tán, trực tiếp bị đấm một cái chết tươi.
A!
A!
A!
Những người khác trong phòng vô cùng kinh hãi, ai cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Ánh mắt Lâm Phàm đột nhiên trở nên hung ác, chỉ nghe thấy âm thanh giống như rồng gầm vang lên, mấy đạo hắc mang chợt lóe lên, mấy người trong phòng trừng mắt, dường như cảm nhận được gì đó, không tự chủ giơ tay sờ lên cổ mình.
TRong chốc lát, chỉ thấy cổ ướt đẫm, xòe tay ra, ngón tay đỏ thẫm.
Máu, đây là máu.
Hắn biết những người trước mắt này sẽ không bỏ qua cho hắn, mà hắn cũng sẽ không bỏ qua cho đám gia hỏa kia, rời nhà đi ra ngoài, vào nơi nguy hiểm như tường rào Thủ Đô, chỉ cần có suy nghĩ chủ quan, thì sẽ vạn kiếp bất phục.
Giết chết bọn hắn là sự lựa chọn sáng suốt.
"Lợi hại, thật là lợi hại." Vẻ mặt nữ tử vui mừng, cảm giác sống sót sau tai nạn rất thoải mái, gấp gáp nói, "Rất tốt, chuyện này ngươi làm không tệ, ta nhất định sẽ giới thiệu ngươi cho tam thiếu gia Mạc gia, đến lúc đó ngươi sẽ có được chỗ tốt."
Nàng cảm thấy chắc hẳn không có người nào mà không biết Mạc gia của tường rào Thủ Đô.
Nhưng vì để người trước mắt hiểu rõ năng lực của Mạc gia, vẫn mở miệng giảng giải.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận