Cho nên hắn không sợ.
Phịch một tiếng.
Lâm Phàm quét qua eo Lê Bạch, lực đạo bộc phát, Lê Bạch nhận phải một kích này lập tức bay đi, hai chân ma sát với mặt đất, kéo ra hai vềt tích thật dài.
"Cứng vãi."
Lâm Phàm nghĩ thầm, đổi thành Giác Tỉnh giả cấp ba khác, một cước này chắc hẳn đã có thể khiến thận đối phương nổ tung rồi.
Nhưng nhìn tình hình của Lê Bạch, có vẻ vấn đề không lớn.
Lúc này trong lòng Lê Bạch vô cùng khiếp sợ không thể nào nói nổi, thật mạnh, rất rất mạnh, tốc độ nhanh, lực lượng mạnh, lại có xu thế nghiền ép hắn ta mọi phương diện.
Càng đáng sợ hơn chính là, đối phương là Giác Tỉnh giả, ngay cả năng lực cũng còn chưa sử dụng đến.
Cọng rơm cứng, đây tuyệt đối là cọng rơm cứng.
Lê Bạch biết mình nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể khinh thường, nếu không có thể sẽ bị lật thuyền.
"Có phải cảm thấy ta rất cứng rắn hay không?" Lê Bạch cười, vỗ vỗ vào cơ bắp ở phần eo của mình, nhìn có vẻ chỉ tùy ý đập, nhưng lại tràn ngập lực lượng, "Bây giờ ta sẽ đánh thật đó, ngươi cẩn thận một chút."
Phốc phốc!
Tiếng thả rắm quái dị truyền đến.
Tất cả mọi người đều biết, hắn ta đang đánh rắm.
Nhưng Lê Bạch thì vẻ mặt vẫn như thường, không hề có bất cứ dao động gì, rõ ràng đã sớm thành thói quen.
Ầm ầm
Ầm ầm!
Lê Bạch nện bước chân, nhanh chóng lao đến, thân thể cao lớn tựa như một ngọn núi nhỏ, tràn đầy cảm giác áp bách.
Lâm Phàm vẫn không hề né tránh.
Ngay khi đối phương vừa vọt đến.
Trong lòng thầm nhủ.
"Lóe mù mắt chó nhà ngươi."
Một ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, Lê Bạch che lại hai mắt, bị một chiêu này đánh đến mức trở thay không kịp, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, hai mắt đã mất đi tầm nhìn.
Thi triển Long Trảo Thủ.
Đột nhiên chụp vào phần eo của Lê Bạch, Long Trảo Thủ vô bất kiến tồi (không có gì vững chắc mà không phá nổi (chỉ sức mạnh vô địch)) lại thất bại trong ngắn ngủi, khi chạm đến, giống như vừa chộp vào một khối thép, điều động khí trong cơ thể, tập trung vào năm ngón tay, lực đạo càng mạnh hơn.
(không có gì vững chắc mà không phá nổi (chỉ sức mạnh vô địch))
Lê Bạch đang mất đi tầm nhìn đột nhiên cảm thấy đau xót, vẻ mặt kinh hãi.
Rõ ràng không ngờ đến, ngoại lực lại có thể tổn thương đến hắn ta.
Lê Bạch bị đau vung vẩy nắm đấm lung tung.
Lâm Phàm lùi lại.
"Quả nhiên hữu dụng."
Lâm Phàm chính là đang thử lưu động luồng khí trong cơ thể, xem thử uy lực chiêu thức của bản thân sẽ tăng thêm được bao nhiêu.
Bây giờ xem ra, tăng lên rất nhiều, rất hung mãnh, rất bá đạo.
Nếu như dốc toàn lực ứng phó, chỉ với một trảo vừa rồi thôi, tuyệt đối có thể xé một miếng thịt to trên người đối phương xuống.
Hắn không tiếp tục ra tay.
Mà là chờ đợi ánh mắt của Lê Bạch khôi phục lại.
Quần chúng vây xem sùng bái nhìn Lâm Phàm, thật mạnh, thật là mạnh, đùa con cá ngốc kia vòng quanh.
"Ủng hộ Lâm thúc thúc."
Đứa trẻ ném phân hô to, vung vẩy tay.
Những người xung quanh lập tức tránh ra xa.
Chỉ sợ đứa nhỏ này vung cặn phân trong tay vào miệng bọn hắn.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Lê Bạch vung quyền lung tung liên tục thả hai quả rắm, cái rắm này có lực đẩy cực mạnh, vừa vặn khiến quần cộc bị thổi bay lên.
Lâm Phàm nghe thấy âm thanh này, biểu hiện có chút kinh ngạc, người này thích đánh rắm như vậy à?
Nhất thời.
Hắn nghĩ đến một cách.
Trong lòng âm thầm cười he he.
Một đốm lửa nhỏ nổi lên từ trong tay hắn, theo khống chế của hắn, bay đến phía sau mông Lê Bạch đốt quần cộc của hắn ta ra một lỗ nhỏ, sau đó chui vào trong.
Rất nhanh.
Lê Bạch đã dừng vung vẩy tay lại.
ÁNh mắt đã khôi phục.
"Ngươi thật là lợi hại, thế mà có thể vận dụng năng lực đến trình độ này, còn nữa, lực lượng của ngươi quả thật đã vượt khỏi sự tưởng tượng của ta."
Lê Bạch không nhịn được tán dương.
TRong những Giác Tỉnh giả mà hắn ta gặp được, có thể khai phát năng lực bản thân đến trình độ này, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa, chỉ có một bàn tay là hết.
"Cảm ơn đã khích lệ, tạm được." Lâm Phàm nói, "Ta cho ngươi một lời khuyên, đừng có thả rắm loạn nữa, rất dễ cướp cò đó."
Tâm tính Lê Bạch không tệ, không trả lời, mà chỉ vọt về phía Lâm Phàm, lần này hắn ta rất cẩn thận, cùng một chiêu thức, hắn ta sẽ không mắc phải hai lần.
Đột nhiên.
Phốc phốc!
Tiếng rắm quanh quẩn vang lên.
Khí thể từ trong cơ thể bài xuất ra, có thành phần là metan, khí hydro, lưu huỳnh hydro các loại, bản thân những thứ này đều là khí dễ cháy, mỗi người đều giống nhau, cầm cái bật lửa, để ngay mông, đều có thể bốc cháy.
Không tin có thể thử một lần.
Nếu ai có thể khống chế đánh rắm, lại có thêm một cái bật lửa.
Có lẽ thật sự có thể làm được, chỉ bằng một quả rắm, là có thể bay thẳng lên mặt trăng.
Đột nhiên, Lê Bạch khựng chân lại, hắn ta cảm thấy tình hình có chút không đúng, nhìn lại, đằng sau mông đã cháy rồi.
"A... Sao lại có lửa."
Lê Bạch vội vàng vỗ vỗ cái mông, muốn dập tắt lửa.
Hắn ta có chút hoang mang.
Đang yên đang lành, sao lại có thể như vậy.
Thấy cảnh cả đám người cười ha ha, loại cảm giác căng thẳng đã sớm bị một màn này chọc cười rồi.
Lâm Phàm vô cùng nghiêm túc nói, "Ta đã nói rồi, ít đánh rắm lại, nếu không rất dễ cướp cò."
Lê Bạch không để ý đến Lâm Phàm, thoát khỏi trạng thái Kiên Thạch Cự Nhân, khôi phục lại bản thể, mà vào ngay lúc này, Lâm Phàm đã vọt đến trước mặt đối phương, đấm ra một quyền, đánh trúng bụng, phịch một tiếng, chỉ thấy Lê Bạch bay lên, ầm vang một tiếng, rơi xuống đất, đau đớn kịch liệt khiến hắn ta co ro thân thể.
Há miệng, phun ra cả nước chua.
"Ngươi thua rồi." Lâm Phàm nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận