Ngay cả quán chủ Tụ Anh quán cũng rất bất ngờ, không nhịn được nói: "Ta đi ngang dọc cả một đời, người được dẫn khí không đến một nghìn cũng có tám trăm, nhưng có thể một lần thành công, cũng không gặp được mấy người, tiểu huynh đệ, thiên phú võ đạo của hộ vệ này không bình thường..."
Điểm khác nhau lớn nhất giữa võ đạo và dị thuật là, năng lực dị thuật là do trời ban, tu hành võ đạo lại cần có người dẫn nhập môn, hơn nữa dị thuật và võ đạo không liên quan đến nhau, thiên phú dị thuật bình thường, nhưng có thể thiên phú võ đạo rất tốt, ngược lại cũng như thế.
Tôn Đại Lực có thể một lần dẫn khí thành công, nói rõ thiên phú võ đạo của hắn vượt xa thiên phú dị thuật, chỉ là nhập môn muộn một chút, nếu như hắn dẫn khí nhập môn sớm hai mươi năm, có lẽ đã sớm là một vị võ sư xuất sắc.
Tâm tình của quán chủ Tụ Anh quán không tệ, cười nói với Lâm Tú: "Tiểu huynh đệ, ngươi có muốn thử xem không?"
Có thể không mất tiền thì làm sao có thể bỏ lỡ, Lâm Tú gật gật đầu, xấu hổ nói: "Vậy thì làm phiền Trần quán chủ rồi, về sau A Hổ có chuyện gì, Trần quán chủ cứ việc đến tìm ta..."
Lời nói đã nói đến đây rồi, Trần Hùng cũng không thể keo kiệt, hắn vung tay áo lên, nói: "Chỉ cần lời nói này của tiểu huynh đệ, hôm nay không nhập môn được võ đạo, cũng đừng nghĩ đến trở về..."
Một lúc lâu sau.
Lâm Tú và Tôn Đại Lực vui mừng đi ra khỏi Tụ Anh quán, đứng ở trên đường hắn đánh một quyền, cảm nhận được trong cơ thể có một sức mạnh đặc biệt đang chậm rãi di chuyển...
Mà lúc này, trong Tụ Anh quán.
Trần Hùng ngồi ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt, toàn thân như nhũn ra, hắn muốn đứng lên, nhưng hai chân vô lực, lại lần nữa dựa vào trên ghế, hắn nhìn xung quanh, tức giận nói: "Còn thất thần làm gì, đỡ ta đứng lên..."
. . .
Lâm Phủ
Một tay Lâm Tú siết thành quyền, không hề sử dụng sức mạnh của dị thuật, vận hành chân khí trong cơ thể đến cánh tay, sau đó vung một quyền ra.
Tuy không sinh ra âm thanh bùng nổ như khi Linh m vung quyền, nhưng cũng truyền đến tiếng xé gió trong không khí.
Đây là lực lượng của võ đạo, hoặc nói là lực lượng của chân khí.
Vận chuyển chân khí đến bộ phận nào đó trên cơ thể, sức mạnh của bộ phận đó có thể tăng lên trên diện rộng, điều này tương tự với dị thuật lực lượng, khác biệt là dị thuật lực lượng chỉ có thể cường hóa cơ thể, chân khí còn có thể bám vào binh khí, đối với võ giả đứng ở đỉnh cao võ đạo mà nói, một kiếm chém đứt sông ngòi không phải chuyện khó.
Cho dù dị thuật sư mạnh mẽ nhất gặp bọn hắn cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn.
Vốn dĩ theo tốc độ dẫn khí cho hắn mỗi tiết học một lần của Tôn giáo tập, ít nhất Lâm Tú cần ba tháng mới có thể nhập môn, không ngờ Trần quán chủ nhiệt tình như vậy, nhất quyết trong một ngày dẫn khí cho hắn hơn hai mươi lần, cưỡng ép khiến Lâm Tú nhập môn võ đạo.
Nếu dựa theo giá cả thu phí bình thường, chuyện này cần hơn hai ngàn gần ba ngàn lượng bạc, chẳng trách mọi người đều công nhận võ đạo là thứ kẻ có tiền mới có thể tu hành được, những hộ tiểu phú bình thường đều không chịu nổi ép buộc như vậy.
May mà khó khăn nhất của võ đạo cũng chính là nhập môn, chỉ cần trong cơ thể có một luồng chân khí, sau này chỉ cần tu hành từng bước một là được.
Chuyện này xem như là một điểm vượt trội của võ đạo so với dị thuật, tuy nhập môn khó nhưng tu luyện đơn giản, bất kỳ ai chỉ cần chịu vất vả bỏ công đều có thể từ yếu thành mạnh, dị thuật lại khác, tương tự những thứ như lực lượng, đóng băng, còn có thể dựa vào hoàn cảnh tu luyện, nếu vận may không tốt thức tỉnh thú ngữ, không gian hoặc năng lực kỳ lạ nào khác, ngay cả tu luyện cũng không tu luyện được, lần đầu thức tỉnh chính là đỉnh phong.
Lâm Tú đang ở trong sân luyện quyền, Triệu Linh m từ ngoài viện đi vào.
Nàng thật sự thích màu trắng, hôm nay mặc váy dài màu nguyệt sắc xen lẫn một vài hoa văn màu xanh nhạt, nếu Lâm Tú đoán không nhầm, dưới váy nàng hẳn còn mặc quần dài màu trắng.
Từ sau khi quen biết Lâm Tú, phẩm vị y phục của nàng trở nên không dám khen tặng.
Hôm nay là ngày Lâm Tú theo nàng tu luyện, nhìn thấy nàng đến, Lâm Tú tự giác đi về phòng, Triệu Linh m lại nói: "Hôm nay không tu hành ở đây, mấy ngày nay ngươi tiến bộ rất nhiều, tu hành như vậy không còn nhiều tác dụng nữa, ta đưa ngươi đến một nơi khác."
Cũng may nhờ mấy việc lặt vặt của hoàng cung mới giúp Lâm Tú cứ cách hai ngày là có thể tiếp xúc với rất nhiều nguyên tinh, ngay cả Linh m cũng công nhận tốc độ tu hành của hắn ta.
Lâm Tú đi theo sau lưng nàng, tò mò hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Triệu Linh m chưa từng giải thích quá nhiều, thản nhiên nói: "Đến rồi sẽ biết."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận