Sau khi Lâm Tú nói xong Thải Y lập tức xuống lầu, nói chuyện này cho chủ gánh hát.
Chủ gánh hát vội vàng đi lên hỏi Lâm Tú: "Lời Lâm công tử nói là thật sao?"
Lâm Tú nói: "Tất nhiên là thật, chẳng lẽ chủ gánh hát không muốn."
"Muốn, tất nhiên là muốn!" Chủ gánh hát Lê Hoa Uyển liên tục gật đầu nói: "Có thể vào phủ của công tử là phúc khí của các nàng, đầu năm nay làm gì cũng tốt hơn làm đào hát, vừa khổ vừa mệt cũng chỉ miễn cưỡng sinh sống, công tử cần mấy người, ta và Thải Y sẽ chọn vài người thông minh hiểu chuyện qua đó..."
...
Cuối cùng Lâm Tú chọn tám tiểu cô nương từ Lê Hoa Uyển.
Độ tuổi các nàng từ mười ba đến mười sáu, đều được chủ gánh hát thu dưỡng, vốn chuẩn bị bồi dưỡng thành đào kép, khi Lâm Tú và Tôn Đại Lực đưa các nàng về Lâm phủ, các tiểu cô nương ai nấy đều mang theo bọc nhỏ, trong đôi mắt to lóe lên tò mò cùng mong đợi, lại có chút lo lắng lẫn sợ hãi.
Khi trở lại Lâm phủ, Lâm Tú phát hiện số lượng phòng vệ ở cự ly trước cửa nhà hắn đã tăng gấp đôi so với trước đây.
Gần như cứ cách năm mươi thước sẽ có mấy trạm gác cấm vệ, mà những nơi khác trong khu vực này, cơ bản đều phải cách nhau cả trăm thước.
Mấy chỗ này mặc kệ ban ngày hay ban đêm đều có người canh gác, sự tồn tại của bọn hắn khiến cho khu vực Đông Thành nơi tập trung quyền quý này trở thành chỗ an toàn nhất Vương Đô.
Mà trên con đường trước cửa Lâm phủ cũng có chút khác biệt.
Góc tường phía đông, có bóng người đang dựa vào đó.
Đó là một lão ăn mày, ăn mặc rách rưới dơ bẩn, lúc này đang dựa vào đó ngủ gật, vị trí ông ta nằm vốn là vị trí của Đại Hoàng, bình thường nếu có ăn mày dám đến đây nghỉ chân đã bị nó đuổi đi từ sớm, nhưng hôm nay Đại Hoàng lại nằm trước cửa, khi nhìn thấy Lâm Tú lập tức chạy đến, nhỏ giọng nức nở vài tiếng, lên án với Lâm Tú hành vi hung ác chiếm ổ chó của tên ăn mày này.
Lúc bắt đầu nó còn muốn phản kháng nhưng lại bị ánh mắt của tên ăn mày kia dọa lui.
Lâm Tú nhìn thoáng qua lão ăn mày, quay đầu lại nhìn về phía người trung niên bán bánh rán ven đường.
Trên con đường này thường xuyên có một vài sạp nhỏ lưu động, một vài người bán hàng rong đẩy xe, hoặc vác gánh, bán bánh nướng, hồ lô ngào đường, mứt quả gì đấy, ngẫu nhiên có người bán bánh rán cũng rất bình thường.
Nhưng vấn đề ở chỗ, một người bán bánh rán kiếm sống lại rán bánh nát vụn, hình dạng chẳng ra sao, chó nhìn thấy cũng không muốn ăn, đây là thứ cho người ăn sao.
Bán bánh rán mà có tay nghề này đã chết đói từ lâu.
Người này nếu không phải người Mật Trinh ti phái đến bảo vệ hắn, Lâm Tú sẽ ăn hết bánh rán của ông ta.
Tuy đoán được thân phận của hai người nhưng Lâm Tú lại không biểu hiện ra, chỉ nhìn bọn hắn nhiều hơn một chút rồi đưa mấy tiểu cô nương vào Lâm phủ.
Sau khi Lâm Tú về nhà, lão ăn mày đang dựa góc tường đứng dậy, đi đến bên cạnh người trung niên bán bánh rán, lại nằm xuống góc tường, hạ giọng nói: "Ta cảm thấy có phải tiểu tử kia phát hiện chúng ta rồi không."
Người trung niên bán bánh rán vừa tiếp tục rán bánh, vừa nhỏ tiếng nói: "Không thể nào, ta và ngươi ngụy trang tốt như vậy, sao hắn có thể nhìn ra được."
Ông lão nghe vậy suy nghĩ một lúc nói: "Cũng phải, hẳn là do ta nghĩ nhiều rồi."
Lúc này người trung niên đặt cái xẻng xuống, nói với lão ăn mày: "Ngươi có muốn nếm thử bánh rán của ta không, ta cảm thấy hương vị không tệ."
Ông lão ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cái thứ đen thui nhão nhoẹt kia không biết là gì, chất đầy cả nồi.
Ông ta lập tức xoay người vịn tường: "Ọe..."
Sau khi về nhà, Lâm Tú giao mấy nha đầu của Lê Hoa Uyển cho A Nguyệt, nàng ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các nàng.
Phu nhân Bình An Bá rất thích mấy tiểu nha đầu này, các nàng đều xuất thân từ Lê Viên, có thể nói là mang theo tài nghệ vào phủ, có thể hát có thể nhảy còn có thể lộn nhào, các nàng vừa đến, toàn bộ Lâm phủ đều náo nhiệt hẳn lên.
Lâm Tú rất thích loại náo nhiệt này, kiếp trước sau khi cha mẹ ly hôn, hắn từng một mình ở một thời gian rất dài, ngay cả hội xuân hàng năm cũng là xem một mình, loại náo nhiệt này với hắn mà nói, rất đáng quý.
Tiếp đó, vì để xác định hai người ở bên ngoài có thật sự là đến bảo vệ hắn không, sau khi Lâm Tú ăn cơm xong, tuy không có việc gì, nhưng vẫn cùng với Tôn Đại Lực đi ra ngoài đi bộ.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, sau khi hắn đi ra khỏi phủ, ăn mày và người bán bánh rán kia đều yên lặng đi theo phía sau Lâm Tú, giữ khoảng cách nhất định với hắn, nhưng lại không để cho Lâm Tú rời khỏi tầm mắt của bọn họ.
Lâm Tú quan sát hai ngày, phát hiện ban ngày bọn họ đến rất sớm, trước khi giới nghiêm buổi tối mới rời đi, trên cơ bản đều là cả ngày thực thi việc bảo vệ hắn, điều này cũng khiến cho Lâm Tú rất yên lòng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận