Dương Tuyên mạnh mẽ ngẩng đầu, chất vấn nói: "Vì sao?"
Vĩnh Bình hầu không trả lời vấn đề của hắn, mà đột nhiên quay đầu, nhìn về một phương hướng nào đó.
Từng đạo từng đạo thân ảnh màu đen từ đâu đi đến, từng hàng từng hàng bao vây Dương Tuyên, Chu Cẩm đi đến trước mặt Vĩnh Bình hầu, chắp tay nói: "Chúng ta bái kiến Hầu gia."
Vĩnh Bình hầu nói: "Chu tổng quản khách khí, không biết hôm nay Tổng quản đến Dương phủ có chuyện gì quan trọng?"
Chu Cẩm liếc mắt nhìn Dương Tuyên một cái, rồi ánh mắt lại nhìn về phía Vĩnh Bình hầu, nói: 'Hầu gia, không phải chúng ta nói ngài, Hầu gia ngài anh minh cả đời, chúng ta rất bội phục, nhưng ngài đối với nhi tử, thật sự là quản giáo sơ xuất, lần này, hắn đã chọc ra cái lỗ to bằng trời rồi..."
Trên mặt Dương Tuyên đầy vẻ khiếp sợ: "Ta, ta làm sao?"
. . .
Sau khi ra khỏi nha môn Đông Thành, Lâm Tú không về nhà, mà đi đến hoàng cung.
Vì để tiện cho việc khám bệnh cho linh sủng của Quý phi, Hạ Hoàng đã ban cho hắn một tấm lệnh bài, cầm tấm lệnh bài này, sẽ có hoạn quan dẫn hắn đi vào trong hậu cung, nhưng mà giới hạn là cung Trường Xuân.
Sau khi đi vào cung Trường Xuân, đã có một cái bóng màu trắng tròn từ trong điện bay ra, nhào vào trong lòng Lâm Tú.
Nhóc con kia cuộn mình ở trong lòng Lâm Tú, đầu dụi dụi vào ngực hắn, vui vẻ nói: "Sao nhanh như thế ngươi đã đến thăm ta rồi!"
Quý phi nương nương cũng từ trong điện đi ra, khi nhìn thấy Lâm Tú, đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, nói: "Bọn họ không làm gì ngươi chứ?"
Lâm Tú nói: "Không có, Chu công công đến rất đúng lúc."
Lúc này, Quý phi nương nương nương mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Cho hắn mượn gan hắn cũng không dám không nghe lời bản cung, nếu không bản cung tróc da của hắn!"
Dáng người Quý phi nương nương cao gầy, đứng ở bên người Lâm Tú, chỉ thấp hơn Lâm Tú một chút, Lâm Tú cúi đầu nói: "Nương nương, lần này học sinh đến, là thỉnh tội với nương nương."
Quý phi nhìn hắn, hỏi: "Ngươi đã trị khỏi bệnh cho Niếp Niếp, còn nghĩ cách để cho bản cung vui thì có tội gì?"
Quý phi nương nương đúng là hơi hung dữ, nhưng sự yêu thương bảo vệ của nàng đối với mình đều không giả chút nào, Lâm Tú không muốn lừa nàng, nên đã nói hết mọi chuyện ra.
Trước khi bệ hạ nói với nàng, hắn vẫn là thẳng thắn để được khoan dung thì tốt hơn.
Cho dù Quý phi nương nương muốn phạt hắn hắn cũng nhận, dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Quý phi nương nương, nể mặt mũi con vật nhỏ này, hẳn là nàng sẽ xử trí nhẹ với hắn.
Nghe xong những lời Lâm Tú nói, Quý phi lâm vào trầm mặc rất lâu.
Một lát sau, nàng mới mở miệng hỏi: "Ngươi nói, tất cả những chuyện này đều là con của Vĩnh Bình hầu hãm hại ngươi, đây cũng không phải là lần đầu tiên?"
Lâm Tú gật gật đầu, bẩm báo hết tất cả chuyện lúc trước.
Quý phi nhíu mày, nói: "Tên họ Dương này, thật đúng là âm hiểm giảo hoạt, còn là luôn trốn ở sau lưng giở trò, bản cung ghét nhất là thứ đồ giả dối như thế!"
Sau đó nàng lại nhìn về phía Lâm Tú, hỏi: "Cho nên, đầu tiên ngươi chọc giận hắn trước, khiến cho hắn sinh ra lòng trả thù, sau đó trốn ở nhà không ra ngoài, đợi hắn sốt ruột, như vậy chỉ cần ngươi vừa ra khỏi cửa, hắn sẽ lập tức động thủ, ngươi đề nghị bản cung xuất xung, là vì mượn tay bản cung đối phó hắn?"
Lâm Tú vội vàng giải thích nói: "Cũng không hoàn toàn là như thế, học sinh cũng là thấy mấy ngày gần đây tâm tình nương nương không tốt, nghe Song Song cô nương nói, Thái Y Viện đã kê vài phương thuốc, nương nương uống xong cũng không tốt lên, vì thế mới muốn đưa nương nương xuất cung giải sầu, nếu thật sự Dương Tuyên kia chọn hạ thủ với học sinh vào lúc đó thì coi như hắn xui xẻo..."
Đôi mắt đẹp của Quý phi nương nương nhìn về phía Lâm Tú, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, nói: "Không ngờ được, bình thường thấy ngươi ngốc ngốc, thế mà lại thông minh lanh lợi như thế, có thể nghĩ ra được cách này, dựa vào thân phận của ngươi, chống đối với phủ Nhất đẳng hầu, thật đúng là làm khó ngươi rồi..."
Lâm Tú sững sờ tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Vì sao cùng một chuyện, Dương Tuyên làm là âm hiểm giả dối, rõ ràng Lâm Tú càng âm hiểm hơn hắn, đến trong mắt của Quý phi nương nương thì hắn lại thành thông minh lanh lợi?
Cái này cũng quá tiêu chuẩn kép rồi đi!
Có điều, loại tiêu chuẩn kép này, hắn thích.
Quý phi nương nương nhìn linh sủng trong lòng Lâm Tú đang vui vẻ, đôi mắt đẹp hiện lên ý cười, nói: "Bản cung còn chưa từng thấy Niếp Niếp thân mật với người ngoài nào như vậy, xem ra nó thật sự biết ai đối tốt với nó, ngươi nhớ rõ, về sau ngươi chính là người của cung Trường Xuân ta, nếu như có người dám bắt nạt ngươi, ngươi nói với bản cung, bản cung làm chủ cho ngươi..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận