Hắn không bao giờ còn có thể muốn ăn cái gì thì ăn, muốn mua cái gì thì mua, tuy cuộc sống như thế có chút khó khăn, nhưng vừa nghĩ đến về sau không phải đối mặt với nữ nhân ghê tởm kia nữa, không bao giờ bị dụng cụ đáng sợ kia tra tấn nữa...
Nghĩ đến đây, Lưu Đông rùng mình một cái, lập tức vứt bỏ cảnh tượng khủng bố kia ra khỏi đầu.
Khập khiễng tiêu sái bước ra khỏi y quán Đồng Nhân, bỗng hiên có hai bóng người chặn đường đi của hắn.
Ban ngày ban mặt, hai người lại mặc đồ đen, bên hông còn có bội đao, Lưu Đông bị dọa cho giật mình, hỏi: "Ngươi, các ngươi là ai, muốn làm cái gì?"
Trong đó có một người lộ ra nụ cười thần bí, nói: "Lưu Đông đúng không, theo chúng ta một chuyến, Mật Trinh ti chúng ta rất cần nhân tài như ngươi..."
...
Một viên nguyên tinh cuối cùng ở trong tay Lâm Tú hóa thành bột phấn, món tiền đầu tiên hắn thông qua thân phận mật trinh kiếm được, cũng bị tiêu đến không còn dư một văn.
Mà hắn thu hoạch được chỉ tương đương với bớt được mười ngày chịu khổ chịu khó tu hành để tăng trưởng nguyên lực.
Có đôi khi Lâm Tú cũng do dự, rốt cuộc như thế có đáng giá không, nhưng vừa nghĩ đến lần đó khó lòng phòng bị được ám sát, trong lòng lại trở nên kiên định.
Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nhưng thực lực không phải.
Thực lực của bản thân liên quan đến tính mạng của người nhà hắn, cùng với việc hắn có thể bảo vệ được người hắn yêu thương hay không, so sánh với những chuyện này... chỉ một ít tiền bạc mà thôi, không tính là cái gì.
Trong mấy ngày này, Lâm Tú lại lần lượt nhận được mấy đơn làm ăn.
Đều là Trần Viên Viên kia giới thiệu cho hắn, bằng hữu của phú bà đều là phú bà, trong nhóm của nàng cũng đều là các nữ nhân có cùng tình huống với nàng, các nàng lo lắng nam nhân của mình ở bên ngoài tìm nữ nhân khác, nên ủy thác cho Lâm Tú theo dõi điều tra, nhưng ra giá lại không được hào sảng như Trần Viên Viên.
Trần Viên Viên ra giá cao như thế, là có nguyên nhân.
Lưu Đông kia có năng lực dịch dung, Trần Viên Viên dùng thời gian mấy tháng, cũng không điều tra ra được chứng cứ, trong cơn giận dữ, mới treo giải thưởng số tiền lớn như thế.
Bình thường điều tra ngoại tình, giá chỉ có mười lượng đến mấy chục lượng.
Loại ủy thác này, Lâm Tú căn bản không cần thiết phải nhận, hắn nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên, hắn đã không dự định đi con đường ổn định giá, nhận đơn quan trọng ở việc chứ không ở nhiều, bình thường một đơn ủy thác một ngàn lượng bạc, mấy chục vụ ủy thác nhỏ mới có được số tiền này, Lâm Tú không có thời gian lãng phí tinh lực ở những việc này.
Lâm Tú hiểu rất rõ, Trần Viên Viên có lòng tốt giúp hắn làm ăn, là đánh chủ ý lên thân thể hắn.
Hắn không phải không có hứng thú với phú bà, nhưng cũng phải là loại phú bà trẻ tuổi xinh đẹp như Linh m, Trần Viên Viên thấy Lâm Tú chết cũng không theo, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Khi Lâm Tú lại một lần nữa ngẫu nhiên gặp Trần Viên Viên ở trên đường, nàng đã thân mật kéo tay một nam tử trẻ tuổi khác.
Dung mạo của nam tử kia tuấn tú, quần áo rất đẹp đẽ quý giá, rõ ràng là dùng tơ lụa tốt nhất, chân đi giày vân thêu tơ vàng, bên hông còn đeo một khối ngọc đẹp giá trị xa xỉ, tuy cả người không nhìn ra được bao nhiêu quý khí, nhưng cộng thêm cả bộ quần áo này, đúng là cũng khá quý.
Cuộc sống vật chất của nam tử này hẳn là sẽ được thỏa mãn rất lớn, nhưng từ trên mặt hắn, Lâm Tú lại không nhìn thấy nửa điểm tươi cười.
Trong ánh mắt hắn không có ánh sáng.
Đang tuổi hăng hái nhất, nhưng ánh mắt hắn lại rất mê dại, vẻ mặt mê mang, giống như là một khối thể xác bị rút sạch linh hồn.
Cuộc đời chính là như thế, có được, đương nhiên cũng phải có từ bỏ, hắn có được sự hưởng thụ vật chất, thứ từ bỏ, chính là linh hồn chịu trói buộc...
Trong tay Lâm Tú cầm một cái lồng chim, con chim họa mi trong lồng là hắn mới mua, tốn rất nhiều tâm tư mới phục tùng, đây là lễ vật hắn chọn lựa cho Quý phi nương nương, ngoại trừ Linh m và mẫu thân, ở thế giới này, nàng là nữ nhân đối xử với Lâm Tú tốt nhất, người khác đối tốt với hắn một phần, Lâm Tú vẫn luôn nghĩ báo đáp mười phần.
Quý phi nương nương ở trong cung tịch mịch, Lâm Tú sẽ thường thường tìm chút thú vui cho nàng.
Còn chưa đi đến cửa cung, bỗng nhiên bước chân Lâm Tú dừng lại.
Hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở đầu đường.
Liễu Thanh Phong cõng một bà lão, đi ra từ một y quán, nhìn qua vẻ mặt rất cô đơn.
Một người đàn ông tiễn hắn ra ngoài, lắc đầu nói: "Bệnh của lệnh đường, thứ cho lão hủ bất lực, vẫn là mời cao minh khác đi."
Trong mắt Liễu Thanh Phong hiện ra một tia bi thương, đang định rời đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận