Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Công Tử Biệt Tú

Chương 121: Ai đang nói chuyện? (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-29 07:16:26
Mặc kệ là ai muốn lấy mạng của hắn, hắn cũng sẽ đấu tranh với đối phương đến cùng, kể cả Hoàng đế cũng như vậy.
Nhưng Lâm Tú lúc này lại không có thực thực lực chống lại hoàng đế, sinh tử của mình chỉ nằm trong ý niệm của người khác, Lâm Tú không thích cảm giác như vậy, lỡ nói sai gì đó, làm sai chuyện gì đấy, chọc long nhan phẫn nộ, không ai có thể cứu được hắn.
Hôm nay tất nhiên là không trốn được, Lâm Tú điều chỉnh lại tâm trạng nói: "Chúng ta đi thôi."
Một lúc sau, cung Trường Xuân.
Lâm Tú và Song Song cô nương đi vào cung Trường Xuân, tình cảnh trong cung bi thảm, nhóm cung nữ hạ nhân cúi đầu, mấy vị thái y chờ đợi trước cung điện.
Chẳng qua chỉ mấy ngày không gặp, Quý phi nương nương thoạt nhìn hao gầy không ít, trong lòng ôm linh sủng cũng là hai mắt vô thần, không có tinh thần, nhìn qua tinh thần còn kém hơn lần trước.
Lâm Tú đi vào viện, nói với Quý phi và Hạ Hoàng đứng bên cạnh nàng ta: "Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Quý phi nương nương..."
Khi nhìn thấy Lâm Tú, gương mặt Quý phi mới có thêm chút thần thái, nhanh chóng bước qua nói: "Lâm Tú, ngươi mau đến xem, sao Niếp Niếp lại yếu như vậy, bổn cung bảo người đưa nó xuất cung, cũng không có chuyển biến tốt gì..."
Lâm Tú nhận sủng thú từ trong tay Quý phi, tên nhóc này cũng không phản kháng, dứt khoát ngay cả mắt cũng nhắm lại.
Hạ Hoàng nhìn Lâm Tú, hỏi: "Ngươi còn biết y thuật à?"
Lâm Tú nói: "Hồi bệ hạ, thần không biết y thuật, chỉ là trước đây trong nhà từng nuôi chó mèo, lại đọc ít sách, có chút hiểu biết về tập tính của vài động vật thôi."
Hạ Hoàng gật đầu, nói: "Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi cho sủng thú yêu quý của Quý phi, trẫm sẽ trọng thưởng."
Lâm Tú nói: "Thần sẽ cố gắng hết sức."
Lâm Tú ôm sủng thú, nói với Quý phi: "Quý phi nương nương, bây giờ tinh thần linh sủng không tốt, thần cần một căn phòng yên tĩnh, không có bất kỳ ai quấy rầy."
Quý phi không chút nghi ngờ, lập tức nói: "Được, bổn cung sẽ sắp xếp."
Rất nhanh, Lâm Tú đã được đưa đến thiên điện của cung Trường Xuân.
Hắn ôm sủng thú đi vào, bước chân của Quý phi dừng lại trước cửa, Song Song cô nương vốn muốn vào trong xem thử nhưng Lâm Tú không mời nàng ta, nàng ta cũng chỉ đành đứng chờ bên ngoài.
Trong lòng Lâm Tú vẫn ôm sủng thú, bước vào trong phòng.
Nó vẫn nhắm mắt lại, không có tinh thần, dáng vẻ cực kì yếu ớt.
Lâm Tú vỗ đầu nó, thầm nói: "Đừng ngủ nữa, dậy chơi nào."
Vật nhỏ trong lòng giật mình, lập tức mở mắt, mờ mịt lại kinh ngạc vui mừng thốt lên: "Ai, ai đang nói chuyện!"
Đối với con thú nhỏ tên là Bạch Linh này mà nói, chuyện hối hận nhất trong cuộc sống làm thú của nó, sợ rằng chính là vì ham chơi, một mình chạy ra khỏi tộc đàn, lúc đang ở trong rừng rậm vui vẻ chơi đùa với một con hổ con thì có một cái lưới lớn từ trên trời rơi xuống.
Đầu tiên là bị nhốt ở trong lồng, chịu sự xóc nảy của xe ngựa, sau đó, nó lại bị đưa đến một chỗ, ở đó có rất nhiều lồng sắt, trong mỗi một cái lồng sắt đều nhốt các loại dị thú, rất nhiều người ở trước lồng sắt đi tới đi lui, rồi lại đi tới đi lui, rồi nó bị người ta đưa đi, cuối cùng đến nơi này.
Tuy nơi này có ăn có uống, nhưng mà không có phụ vương mẫu hậu, cũng không có bạn bè đồng tộc, không có người nói chuyện với nó, nó cũng không nghe hiểu tiếng nói của những con người này, cũng không ai có thể nghe hiểu nó nói chuyện, nó sắp nhàm chán đến chết tồi.
Bây giờ, cuối cùng cũng có đồng loại nói chuyện với nó, sao nó có thể không kích động và vui mừng chứ?
Nó từ trong lòng Lâm Tú bay ra, bay tới bay lui ở trong thiên điện này, nhưng mà nó đã tìm ở trong này mấy lần, cũng không tìm được đồng loại vừa rồi nói chuyện với nó.
Cuối cùng nó tưởng rằng nó sinh ra ảo giác, lại thất vọng nằm úp sấp trên mặt đất, không nhúc nhích.
Lúc này, âm thanh vừa rồi lại vang lên trong đầu nó: "Đừng tìm nữa, ta ở ngay trước mặt ngươi."
Nó ngẩng đầu, đôi con ngươi trong như thủy tinh, nhìn chằm chằm Lâm Tú, một lần nữa lại bay lên, bay đến trước mặt Lâm Tú, sau khi đánh giá hồi lâu, cuối cùng nó mới ý thức được, vừa rồi là hắn nói chuyện với nó.
Trong lòng nó vừa vui vừa tò mò, hỏi: "Ngươi cũng là hổ sao?"
Lâm Tú bất ngờ nói: "Ngươi không phải là mèo sao?"
Rõ ràng linh thú trước mắt tức giận, bắt đầu bay xung quanh Lâm Tú, vừa bay, vừa ảo não nói: "Ngươi mới là mèo, cả nhà ngươi đều là mèo, bản công chúa là hổ tộc tôn quý, những tên vô lại bắt cóc bản công chúa, thế mà lại để cho bản công chúa đi bắt chuột, sao bản công chúa có thể đi bắt cái thứ ghê tởm đó..."
Nó tự nói một hồi, hình như cũng không có tức giận như vậy nữa, lại dừng ở trước mặt Lâm Tú, tò mò hỏi: "Ầy, ngươi là con người sao?"
Lâm Tú gật gật đầu.

Bình Luận

0 Thảo luận