Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Công Tử Biệt Tú

Chương 171: Xin phu nhân tự trọng (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-29 07:16:26
Liễu Thanh Phong lắc đầu nói: "Thật ra ta là dựa vào năng lực dị thuật, không so được với thủ đoạn tinh diệu của Lâm đại nhân."
"Năng lực dị thuật" hai mắt Lâm Tú sáng ngời, hỏi: "Liễu đại nhân thức tỉnh năng lực dị thuật gì?"
Liễu Thanh Phong nói: "Thật không dám giấu diếm, ta là dựa vào dị thuật mục chi, có thể nhìn thấy manh mối người bình thường dễ bỏ qua, cũng có thể nhìn thấy biến hóa rất nhỏ trên vẻ mặt của mỗi một người, như thế mới có thể rất nhanh tìm ra được người phạm tội."
Dị thuật mục chi, trong lòng Lâm Tú động lên.
Hắn là người có được nhiều loại dị thuật, đương nhiên ý thức được, người đi trước phân định phẩm cấp dị thuật, nhưng cũng không thể đại biểu tất cả.
Ở trong một tình huống riêng biệt nào đó, tác dụng của dị thuật cấp thấp là thứ mà dị thuật cấp cao không thể thay thế.
Dị thuật hàn băng là cấp thiên, dị thuật trị liệu là cấp huyền, nhưng một người bị thương sắp chết, cho dù là siêu cấp cường giả thức tỉnh chín lần dị thuật hàn băng, cũng không có tác dụng bằng Song Song cô nương thức tỉnh bốn lần năng lực trị liệu.
Cũng như thế, nếu như không có năng lực thú ngữ, cho dù trong người Lâm Tú có dị thuật cấp thiên, cũng không thể tìm được đứa nhỏ kia.
Dị thuật mục chi cũng là cấp huyền, nhưng ở chỗ của Lâm Tú, toàn bộ dị thuật, đều là cấp thiên, loại năng lực này có thể cho người khác thị lực là năng lực nhìn rõ không ai có thể tưởng tượng được, sau khi thức tỉnh năm lần năng lực này thì không biết sẽ có tác dụng gì, Lâm Tú tưởng tượng có khi nào là nhìn thấu cái gì đó...
Vì để nhìn thấy... vì để dưỡng mắt thật tốt, năng lực của Liễu Thanh Phong, vẫn là nên nghĩ biện pháp để có được nó.
Người thức tỉnh dị thuật mục chi sẽ không bị cận thị, cũng không bị lão thị, ánh mắt sẽ tự có kính viễn vọng và kính phóng đại, cùng với công năng tự động tập trung lấy nét, thật sự đúng là tin vui cho loại người như Lâm Tú và Lý Bách Chương, dùng loại năng lực này để ngắm mỹ nữ, chà chà...
Sau khi vừa mới có được năng lực lôi đình và năng lực trị liệu, Lâm Tú đã tìm được mục tiêu mới.
Lâm Tú nói với Liễu Thanh Phong: "Dị thuật chỉ là thủ đoạn, thật ra đối với thủ đoạn điều tra án của Liễu đại nhân, ta cũng rất bội phục."
Mắt Liễu Thanh Phong giật một cái, có chút vui vẻ hỏi: "Lâm đại nhân thật sự cho là như thế?"
Đối với một thần thám mà nói, có còn chuyện gì vui mừng hơn là được một thần thám khác công nhận hắn, ở trong lĩnh vực chuyên nghiệp của hắn, có được sự tán thành của một người chuyên nghiệp mà hắn cũng khâm phục, điều này đối với Liễu Thanh Phong mà nói, là vinh quang rất lớn.
Lâm Tú cười nói: "Rất chính xác, hay là tìm một cơ hội, hai người chúng ta uống một ly, thuận tiện trao đổi một chút tâm đắc điều tra án, học tập lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, thế nào?"
Liễu Thanh Phong mừng rỡ nói: "Cũng đang có ý này."
Thấy nhắc đến uống rượu, hai mắt Liễu Thanh Phong đều sáng lên, trong lòng Lâm Tú sinh ra vẻ cảnh giác, hỏi: "Không biết tửu lượng của Liễu đại nhân thế nào?"
Liễu Thanh Phong cười nói: "Tạm được."
Lâm Tú biết, Liễu Thanh Phong là người rất biết khiêm tốn, hắn nói tạm được, ý chính là tửu lượng rất tốt, nếu như là như thế, Lâm Tú còn phải chuẩn bị trước hai ngày.
Hắn cười nói với Liễu Thanh Phong: "Hôm nay ta còn có chút chuyện, tìm một thời gian, ta thiết yến ở Trích Nguyệt Lâu, mời Liễu đại nhân uống vài chén."
Lâm Tú còn chưa biết sau khi lần thứ hai thức tỉnh, giới hạn phục chế năng lực là bao nhiêu, Liễu Thanh Phong ở ngay trong nha môn, lúc nào cũng có thể tìm hắn uống rượu, vì thế cũng không cần sốt ruột.
Liễu Thanh Phong lắc đầu nói: "Trích Nguyệt Lâu rất đắt, chúng ta tìm một quán nhỏ ven đường, tùy tiện gọi vài món là được."
Lời này đánh trúng vào lòng Lâm Tú, hắn cũng biết Trích Nguyệt Lâu rất đắt, tuy mỗi lần Tiền chưởng quầy đều tính cho hắn giá rất hữu nghị, nhưng Lâm Tú vẫn cảm thấy đau lòng, bây giờ hắn càng nhìn Liễu Thanh Phong càng cảm thấy thuận mắt, người trẻ tuổi này, rất hiểu chuyện...
Bộ khoái áp giải ba phạm nhân về phía nha môn, Trần viên ngoại vội vàng đi ra, đưa một sấp ngân phiếu vào tay Lâm Tú, nói: "Cảm tạ vị đại nhân này, đây là ngân phiếu một ngàn một trăm lượng, mời đại nhân nhận cho, chỗ nhiều ra kia, coi như là ta mời các đại nhân ăn bữa cơm, chuyện xấu trong nhà, không thể để các đại nhân làm không công vất vả lâu như thế..."
Đối với tiền thù lao này, Lâm Tú không hề cự tuyệt.
Đây là thứ hắn đáng có được, tuy kiếm được số tiền này rất dễ dàng, nhưng mà năng lực của hắn là không thể thay thế, Lâm Tú giao một trăm lượng bạc cho một bộ đầu nói: "Một trăm lượng này, ngươi chia cho mọi người đi."
Bộ đầu kia còn muốn cự tuyệt, Lâm Tú trực tiếp khoát tay áo, nói: "Mọi người cũng là mới sáng sớm đã bận, chút tiền ấy cầm lấy mua rượu."

Bình Luận

0 Thảo luận