Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Công Tử Biệt Tú

Chương 202: Tần Uyển (4)

Ngày cập nhật : 2025-10-29 07:16:26
Hành vi của Lâm Tú cũng làm cho Tần Uyển thầm cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng vốn tưởng rằng, Lâm Tú sẽ thừa cơ tiếp cận nàng, thậm chí đã làm tốt dự định cự tuyệt hắn tặng áo, không nghĩ tới hắn chỉ là đưa dù rồi dứt khoát rời khỏi, căn bản không định nói thêm gì.
Do dự một chút, Tần Uyển ngẩng đầu lên nói: "Lâm công tử."
Lâm Tú quay đầu lại, hỏi: "Uyển Nhi cô nương, còn có việc gì sao?"
Tần Uyển áy náy nói: "Lâm công tử, có thể cho ta mượn chút bạc không, ngày mai tới Dị Thuật Viện ta sẽ trả lại ngươi."
Lâm Tú không chút do dự, lấy ra ngân phiếu từ trong tay áo, đưa cho nàng, hỏi: "Một trăm lượng bạc có đủ không?"
Tần Uyển lắc đầu, nói: "Không cần nhiều như vậy, vài đồng bạc vụn là đủ rồi."
Lâm Tú có chút lúng túng nói: "Thật ngại quá, đây đã là ngân phiếu giá trị thấp nhất trên người của ta rồi..."
Cái này thật không phải Lâm Tú ra vẻ giàu có, ngân phiếu dễ dàng mang theo hơn bạc, Lâm Tú trước kia hay đặt bạc vụn ở đai lưng hoặc là tay áo, nhưng thường xuyên cảm thấy cấn cấn do nó đập vào người, mà đa số thời điểm hắn đi ra ngoài là để mua nguyên tinh, mỗi lần đều là giao dịch hơn ngàn lượng bạc, không có khả năng dùng bạc trắng, cho nên bây giờ hắn chỉ mang theo ngân phiếu mệnh giá lớn.
Trước đó cũng có mười lượng hai mươi lượng lẻ tẻ, nhưng trùng hợp hôm nay đã sử dụng hết.
Hắn phải lấy từ chỗ Tôn Đại Lực hai lượng bạc để cho Tần Uyển mượn.
Về sau, Lâm Tú và Tần Uyển tách ra, đi qua một cửa hàng nhỏ bán mì ven đường, bị mùi thơm từ bên trong cửa hàng truyền tới hấp dẫn, nhịn không được đi vào, nói: "Cho ta bát mì."
Không thể không nói, đồ ăn ở tửu lâu lớn rất ngon, nhưng một số cửa hàng nhỏ ven đường cũng không tệ, phàm là có thể mở một cửa hàng tại nơi như Vương Đô, hơn nữa còn có thể mở trong thời gian dài, không ông chủ nào không có chút bản lĩnh thật sự.
Nơi này không phải là khu vực trung tâm Đông Thành, chung quanh phần lớn là chỗ ở của bình dân, bàn ở cửa hàng này nhìn tương đối cũ kỹ, mặt tường cũng không phải mới, đoán chừng đã mở từ cách đây rất nhiều năm tháng.
Từ những cái này đã đủ để phán đoán, đồ ăn của cửa hàng này rất ngon.
Lâm Tú ra đời ở phương bắc, lớn lên cũng ở phương bắc, yêu thích các loại mì phở, thậm chí đã đạt tới một loại cố chấp.
Ông chủ cửa hàng rất nhanh liền bưng lên một bát mì nóng hôi hổi, Lâm Tú ngửi mùi hương đã thấy bụng kêu ọc ọc, không kịp chờ đợi cầm đũa ăn thử, sợi mì rất nhỏ, lại không mất đi độ dai dẻo, canh là canh nấm, vị rất ngon, chắc chắn cần chế biến tỉ mỉ, Lâm Tú ngẩng đầu hỏi ông chủ: "Ông chủ, làm canh này hẳn là rất tốn công sức đúng không?"
Ông chủ cười ha hả nói: "Công tử thực là người sành ăn, canh này dùng mười tám loại nấm để chế biến, mỗi một nồi đều phải đun sôi đủ ba canh giờ, cần bỏ ra rất nhiều công sức..."
Lâm Tú đang cùng ông chủ nói chuyện, một bóng người đi đến trong cửa hàng, nói: "Ông chủ, cho ta bát mì."
Lâm Tú quay đầu, ánh mắt va chạm với ánh mắt Tần Uyển, hai người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Tú rất kinh ngạc, Tần Uyển thế mà lại tới chỗ như vậy để ăn.
Loại quán nhỏ bên đường này, ngày bình thường khách hàng đều là bình dân bách tính, ngay cả hộ hơi khá giả một chút cũng sẽ không tới đây, Linh m đã là người rất bình dị trong bọn họ, nhưng nàng cũng chưa từng cùng Lâm Tú ăn ở quán ven đường.
Tiên nữ giống như Tiết Ngưng Nhi, đáng ra phải không dính khói lửa trần gian, đừng nói ngồi trên cái ghế cũ kia, cho dù là bước vào cửa hàng này, tưởng như cũng sẽ khiến giày của nàng trở nên ô uế.
Minh Hà công chúa thì lại càng không, đồ ăn của nàng ngày thường đều tới từ đầu bếp hàng đầu ngự thiện phòng, có khả năng ngay cả đồ ăn trong Trích Nguyệt Lâu, Thiên Hương lâu, nàng cũng cảm thấy chướng mắt.
Lâm Tú lúc đầu nghĩ là Tần Uyển cũng là tiểu tiên nữ như vậy, tận đến khi hắn thấy cảnh này.
Tần Uyển cũng đang kinh ngạc.
Lâm gia đã là phủ Nhị đẳng bá, vừa rồi nàng cũng nhìn thấy, Lâm Tú bình thường đi ra ngoài, ngân phiếu mệnh giá thấp nhất trong tay đã là một trăm lượng bạc, làm sao cũng tới loại địa phương này ăn uống.
Đây là lần đầu tiên Tần Uyển nhìn thấy con cháu nhà quyền quý chịu đến nơi thế này ăn uống.
Ông chủ cửa hàng nhìn thấy Tần Uyển, cười nói: "Cô nương lại tới sao, vẫn như cũ sao, mì mỏng ít hành, nhiều nước dùng..."
Lâm Tú ý thức được, vừa rồi Tần Uyển vay tiền hắn hình như là vì ăn cơm.
Cái này khiến hắn càng thêm kỳ quái.
Nhà Tần Uyển mặc dù không quá giàu có, nhưng hẳn là sẽ không thiếu tiền, nếu nói nàng đi ra ngoài quên mang bạc, không có cách nào mới đến đây ăn một bữa mấy văn tiền, vậy thì ông chủ đã không quen thuộc với nàng như vậy.
Rất hiển nhiên, nàng là khách quen của nơi này.

Bình Luận

0 Thảo luận