"Đa tạ Thải Y tỷ tỷ."
Tiểu cô nương mỉm cười với nàng rồi nhảy nhót chạy ra ngoài.
Lâm Tú đi đến trước bàn ngồi xuống, hỏi: "Sao rồi, gần đây làm ăn vẫn tốt chứ?"
Thải Y cười nói: "Cũng như trước kia thôi, chỉ là mấy ngày trước đóng cửa bị ảnh hưởng một chút, có điều đã khôi phục lại rồi."
Lâm Tú lại hỏi: "Ta vừa thấy chủ gánh hát cau mày nhăn nhó, có phải gặp khó khăn gì không, có người gây phiền phức cho hí lâu sao?"
Thải Y nhìn Lâm Tú nói: "Lần trước Đông Thành lệnh đại nhân đích thân đến đây, hung hăng dạy dỗ những kẻ lưu manh vô lại thường đến đây gây chuyện, bây giờ nào có ai còn dám gây phiền phức cho chúng ta nữa, là công tử bảo Đông Thành lệnh làm vậy phải không."
Lâm Tú không phủ nhận nói: "Ta chỉ thuận miệng nhắc một câu, bảo hắn ta để ý chỗ này nhiều hơn, nếu Lê Hoa Uyển đóng cửa, ta biết đi đâu nghe khúc đây."
Thải Y cười nói: "Hí lâu ở Vương Đô ít nhất cũng có mấy chục chỗ, nhiều nơi lớn hơn cả Lê Hoa Uyển, hơn nữa còn có nhiều đào kép nổi tiếng, sao công tử lại không có chỗ nghe khúc chứ."
Lâm Tú nhìn nàng nói: "Nhưng nơi đó không có cô nương."
Những lời này khiến cho Thải Y ngơ ngác tại chỗ, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, gương mặt xinh đẹp không biết khi nào nổi lên rặng mây đỏ, nhỏ tiếng nói: "Giọng ca của Thải Y vụng về, không, không so được với người ta."
Lâm Tú nói: "Cho dù các nàng có hát hay hơn nữa, ta vẫn thích giọng của Thải Y cô nương, thật sự muốn cả đời đều có thể nghe Thải Y cô nương xướng khúc."
Hai câu nói của Lâm Tú khiến Thải Y cúi đầu, mặt nàng đỏ rực, trong lòng như có nai con chạy loạn, không nhịn được suy đoán, rốt cuộc công tử có ý gì...
Không có phong cảnh nào đẹp hơn nữ tử thẹn thùng đỏ mặt, tuy kiếp trước Lâm Tú từng có vô số nữ nhân, nhưng loại thẹn thùng này cũng chỉ nhìn thấy trên gương mặt mối tình đầu.
Những nữ tử gặp được sau này, đương nhiên cũng sẽ đỏ mặt, nhưng rất nhiều lúc đều là giả vờ, Lâm Tú nhìn thấu mà không nói ra.
Bởi vì mỗi khi các nàng ra vẻ thẹn thùng, Lâm Tú nhìn ánh mắt của các nàng, nói thích các nàng cũng là giả vờ, mọi người đều cùng một loại người, ai lại xem là thật.
Nhưng mà Thải Y thì khác.
Nhất là vẻ diụ dàng cúi đầu, như đóa hoa sen dưới nước thẹn thùng không chịu được gió lạnh, nữ tử như vậy sẽ khiến người ta không nhịn được muốn yêu thương và che chở.
Bởi vì Linh m và tờ hôn ước kia, mấy ngày nay Lâm Tú rất khắc chế, không trêu chọc tiểu cô nương khắp nơi, nhưng đến chỗ Thải Y, mỗi lần hắn đều không chịu được muốn chọc ghẹo, chính là để nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt thẹn thùng của nàng.
Thấy nàng ngượng ngùng không nói, Lâm Tú mới nói sang chuyện khác: "Cho nên Lê Hỏa Uyển của mọi người nhất định phải mở tiếp, nếu không nguyện vọng cả đời muốn nghe thấy giọng hát Thải Y cô nương của ta sẽ thất bại, nói đi, mọi người gặp khó khăn gì, chỉ cần có thể giúp, ta nhất định sẽ giúp mọi người."
Thải Y lấy lại tinh thần, sau đó nói: "Thực ra vẫn là chuyện tiền bạc, tiền thuê mỗi tháng ở chỗ này không ít, tiền hí lâu kiếm được phần lớn đều để thanh toán tiền thuê, những phần khác, cũng phải duy trì cuộc sống của gánh hát, chủ gánh hát thiện tâm, thu lưu không ít hài tử không nhà không cửa, vốn muốn dạy các nàng hát hí khúc, sau này cho các nàng cái nghề mưu sinh, nhưng việc làm ăn của hí lâu bình thường, lại có nhiều người cần ăn cơm như vậy, trước mắt thu không bằng chi..."
Nghề hí lâu này cũng là kết cấu của kim tự tháp.
Những đào kép nổi tiếng trên đỉnh cao nhất, mỗi lần ra sân khấu đều có giá cả xa xỉ, nhưng phẩn lớn các gánh hát cũng chỉ miễn cưỡng đủ sống.
Sau khi nghe Thải Y nói xong, trong lòng Lâm Tú đột nhiên xuất hiện một ý tưởng.
Hắn nhìn về phía Thải Y nói: "Nếu chỉ muốn giúp các nàng sau này có thể sinh sống, chi bằng để các nàng đến Lâm phủ, vừa khéo nhà ta cần tuyển một số hạ nhân, không yêu cầu các nàng biết cái gì, chỉ cần các nàng thông minh một chút, có thể bưng trà rót nước, dọn dẹp quét tước là được."
Vì suy nghĩ cho sự an toàn, hôm nay Lâm Tú mới vừa đuổi hạ nhân trong nhà đi, nhưng kéo dài cũng không phải chuyện tốt, chỉ có hai người A Nguyệt và Vương thẩm, những việc lặt vặt trong nhà đều làm không xuể.
Những tiểu cô nương gánh hát thu dưỡng, nền tảng sạch sẽ, có thể yên tâm dùng người, vừa giải quyết vấn đề của Lâm phủ lại có thể giảm bớt áp lực cho Lê Hoa Uyển, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao.
Thải Y suy nghĩ cũng có chút kích động hỏi: "Các nàng có thể sao?"
Lâm Tú gật đầu nói: "Có thể, vào Lâm phủ, các nàng không cần nhập nô tịch, tiền công trả theo tháng, khi nào muốn đi cũng được, sau khi ở Lâm phủ vài năm, nếu các nàng muốn rời đi, ta sẽ cho các nàng một khoản tiền thôi việc hậu hĩnh, đến lúc đó bất kể các nàng xem là đồ cưới cũng được, hay là tự mình làm ăn nhỏ cũng tốt."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận