Lâm Tú nói: "Không quá quen, chỉ là từng gặp mặt hai lần."
Tiết Ngưng Nhi lại hỏi: "Vậy vừa rồi nàng tìm ngươi làm gì?
Lâm Tú nói lại những lời từng kể với Lý Bách Chương cho Tiết Ngưng Nhi nghe một lần.
Tiết Ngưng Nhi nghe xong, thoáng cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn căn dặn Lâm Tú: "Lâm công tử, Tần Uyển là một nữ nhân rất nguy hiểm, ngươi nên cách xa nàng một chút, ta cảm thấy nàng tiếp cận ngươi nhất định là không có ý tốt, ngươi không nên mắc lừa..."
Đánh giá của Linh m cùng Tiết Ngưng Nhi đối với Tần Uyển đều là "nữ nhân nguy hiểm", nhưng Lâm Tú rất rõ ràng, người không có lòng tốt với hắn xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ hoàn toàn không tin tưởng, lắc đầu nói: "Ngưng Nhi cô nương suy nghĩ nhiều, ta và Uyển Nhi cô nương chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi."
Tiết Ngưng Nhi lộ vẻ không vui nói: "Bằng hữu bình thường, bằng hữu bình thường lại còn xưng hô Uyển Nhi cô nương Uyển Nhi cô nương thân mật như vậy..."
Lâm Tú nói: "Nhưng ta cũng gọi ngươi là Ngưng Nhi cô nương mà..."
"Ngươi!"
Tiết Ngưng Nhi thật sự đã bị tên đầu gỗ này làm cho tức chết, hắn chẳng lẽ không biết nàng rất không thích Tần Uyển sao, thế mà còn đi lại gần với tiểu tiện nhân kia như vậy, nàng lườm Lâm Tú một cái, cắn răng nói: "Hừ, ta không thèm để ý đến ngươi nữa!"
Nói xong, nàng liền thở phì phò quay người rời khỏi.
Giờ phút này, nàng đã âm thầm quyết định trong lòng, nếu như Lâm Tú không nói xin lỗi với nàng, nàng sẽ không để ý tới hắn nữa!
Kẻ ngốc này, thật sự là tức chết ta rồi, tại sao ngay cả việc phụ nữ xinh đẹp tiếp cận có mục đích xấu xa hay không cũng không nhìn ra?
Lý Bách Chương đang nhìn trời trầm tư, lúc này liếc theo phương hướng Tiết Ngưng Nhi rời đi, khẽ thở dài.
Có khả năng ngay cả bản thân Ngưng Nhi cô nương cũng không phát hiện, quan hệ của nàng và Lâm Tú đang thay đổi, lúc đầu là nàng nắm thế chủ động, giờ đây lại chậm rãi biến thành bị động...
Mười ngày thoáng cái đã trôi qua.
Mười ngày này, Lâm Tú chưa từng đình chỉ tu hành.
Xưởng rượu ngoài thành đã bắt đầu chưng cất rượu cả ngày lẫn đêm, dù vậy, rượu của bọn hắn vẫn là cung không đủ cầu, loại rượu chưng cất kiểu mới này thậm chí ảnh hưởng tới các tửu quán khác ở Vương Đô, nhất là cửa hàng rượu cao cấp, việc làm ăn xuống dốc không phanh.
Trong ngành này có mắt xích lợi ích rất sâu xa, thậm chí liên quan đến phủ đệ công hầu cao cấp Vương Đô, nếu không phải sau lưng cửa hàng là phủ Tần Vương, e rằng cửa hàng này đã sớm không thể mở tiếp.
Điều này cũng làm cho Lâm Tú ý thức được, lúc trước tìm Lý Bách Chương hợp tác chứ không phải Triệu gia, quả nhiên là lựa chọn sáng suốt.
Triệu gia mặc dù cũng là phủ Nhất đẳng hầu cao quý, nhưng cũng khó mà đè xuống những quyền quý cao cấp khác của Vương Đô.
Tửu quán làm ăn đông khách, Lâm Tú tự nhiên cũng có thu nhập rất khủng, theo yêu cầu của hắn, ngoại trừ cần chỗ ngân lượng dùng để xây dựng thêm nhà xưởng, mua sắm nguyên liệu ra, mỗi năm ngày, Lý Bách Chương đều sẽ đổi tiền hoa hồng thành ngân phiếu giao cho hắn, mà vừa lấy được ngân phiếu, Lâm Tú sẽ đổi nó thành nguyên tinh.
Vì không làm cho người khác chú ý, mỗi lần hắn đều dùng khuôn mặt khác biệt, cũng đi các cửa hàng khác nhau.
Nguyên tinh dị thú bậc hai, mặc dù cũng không khan hiếm, nhưng trong thời gian ngắn, nếu có người mỗi lần đều mua mấy chục thậm chí trên trăm viên, tất nhiên sẽ bị người có tâm để ý.
Mà nguyên tinh dị thú bậc ba, Lâm Tú cũng chia mấy lần mua mười mấy viên, chuẩn bị giữ lại để xung kích bình cảnh.
Loại nguyên tinh này, giá cả đã cao tới một ngàn lượng một viên, mà số lượng cũng rất thưa thớt, Lâm Tú đi mấy cửa hàng mới góp đủ mười lăm viên, về phần nguyên tinh bậc bốn, bình thường đều là có tiền mà không mua được, Lâm Tú thử hỏi mấy cửa hàng, đại đa số câu trả lời đều là không có, một cửa hàng duy nhất có thì giá cả cũng cao hơn giá thị trường ba phần mười.
Cái này cũng mang ý nghĩa, sau khi năng lực lại thức tỉnh một lần nữa, Lâm Tú chỉ có thể thành thật tu hành, không còn cách nào dựa vào số lượng lớn nguyên tinh rút ngắn thời gian tu hành nữa.
Đương nhiên, so sánh với những người khác, tốc độ tu hành của hắn vẫn rất nhanh.
Bản thân có hai năng lực Thiên giai, một năng lực Địa giai, tốc độ tu hành của hắn đã gấp hai tới ba lần người khác, cứ tính toán như thế, hắn đã có thể gọi là thiên tài rồi.
Mười ngày này, cuộc sống của Lâm Tú rất phong phú.
Tiết Ngưng Nhi lại cảm thấy rất tồi tệ.
Rõ ràng nàng đã tức giận, từ đầu đến cuối Lâm Tú lại không đến dỗ dành nàng, mấy lần lên lớp khóa võ đạo, hắn cũng không chủ động tìm chính mình nói chuyện, chẳng lẽ hắn cũng đang tức giận?
Dần dần, Tiết Ngưng Nhi từ hờn dỗi ban đầu đã không còn tức giận, đến cuối cùng lại tự hỏi lòng mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận