Lâm Tú ôm một đứa trẻ từ bên ngoài đi vào, hỏi: "Tốt nhất cái gì?"
Khi đứa trẻ nhìn thấy Trần viên ngoại, lập tức vươn hai tay, lớn tiếng gọi: "Cha!"
Trần viên ngoại ngẩn ra một chút, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay Lâm Tú, gắt gao ôm vào trong ngực, liên tục nói: "Trở về rồi, con của ta đã trở về rồi!"
Bà vú kia nhìn cảnh này, vẻ mặt lập tức xám như tro, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tại sao có thể như thế!
Rõ ràng nàng đã gửi thiếu gia ở trong nhà thân thích!
Liễu Thanh Phong cũng ngơ ngác nhìn Lâm Tú, trong lòng có vạn con ngựa đang chạy vòng quanh.
Hắn tiêu hao tâm tư rất lớn mới tìm ra được phạm nhân, đang định tiếp tục thẩm vấn, nhưng Lâm Tú, Lâm Tú đã trực tiếp ôm đứa nhỏ trở lại, tại sao hắn biết đứa nhỏ ở đâu, lẽ nào năng lực của hắn là bói toán, điều đó là không thể nào...
Lâm Tú cũng là sau khi trở lại Trần phủ mới biết được, trước khi hắn trở về, Liễu Thanh Phong tìm được được người phạm tội của vụ án này rồi.
Phạm nhân là bà vú của Trần phủ, bởi vì thời gian ở Trần phủ lâu, tận mắt nhìn thấy Trần viên ngoại rất coi trọng sủng ái con trai, vì thế đã động lòng bắt cóc để vơ vét tài sản.
Nàng sai sử thân thích bắt cóc Trần thiếu gia, vốn định đợi qua hai ngày nữa, đợi đến lúc Trần lão gia bởi vì lo lắng mà tâm lực tiều tụy, không còn hy vọng gì nữa, sẽ để cho bà con thân thích xa ra mặt vơ vét tài sản, còn mình thì tránh ở phía sau màn, ngồi không hưởng lộc, chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?
Nhưng nàng thế nào cũng không ngờ được, mình lại có thể bị người của quan phủ bắt ra, vốn dĩ có Trần thiếu gia ở trong tay, nàng còn có khả năng thoát thân, bây giờ, thiếu gia được người ta tìm trở về rồi, nàng đến một điểm hy vọng xoay người cũng không có.
Hai mắt bà vú kia vô thần, xụi lơ trên mặt đất, như là bị rút hết xương cốt toàn thân.
Liễu Thanh Phong cũng là vẻ mặt kinh nghi, hai mắt hắn sáng lên nhìn Lâm Tú, hỏi "Lâm đại nhân, ngươi, ngươi làm sao mà làm được vậy?"
Nếu như không phải biết thân phận của Lâm Tú, địa vị của Lâm gia, hắn nhất định sẽ hoài nghi, đây là vở kịch mà Lâm Tú phối hợp diễn với bà vú, mục đích là để lừa gạt Trần phủ giành lấy ngân lượng.
Lần này Lâm Tú ngược lại không làm lơ Liễu Thanh Phong, hỏi: "Hẳn là Liễu đại nhân biết, ta lấy một bộ quần áo bên người của Trần thiếu gia đúng không?"
Liễu Thanh Phong gật đầu, nói: "Ta nhìn thấy rồi, Lâm đại nhân chỉ dựa vào một bộ quần áo, là có thể tìm ra được Trần thiếu gia?"
Lâm Tú vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, nói: "Đương nhiên ta không thể, nhưng nó thì có thể, khứu giác của chó nhạy cảm hơn khứu giác của con người rất nhiều, ta chỉ cần để nó nhớ rõ mùi trên người Trần thiếu gia, sau đó lại để cho nó đi ngửi ở khắp nơi trên đường, ngoại trừ Trần phủ, nơi xuất hiện loại mùi hương đó, chính là nơi giấu Trần thiếu gia."
Khứu giác của chó nhạy cảm hơn con người, đây là kiến thức bình thường, đương nhiên Liễu Thanh Phong biết, trong bách tính khi có người có khứu giác nhạy cảm, cũng luôn nói "Cái mũi của ngươi còn nhạy hơn mũi chó."
Nhưng loại năng lực lợi dụng chó để phá án này, Liễu Thanh Phong khó có thể hiểu được, chó là súc vật, sao có thể nghe hiểu được tiếng người, nó làm thế nào để có thể giúp Lâm Tú điều tra án?
Lâm Tú biết nghi hoặc của Liễu Thanh Phong, chủ động giải thích nói: "Thật ra có một số động vật rất thông minh, nhất là chó, bọn chúng thường xuyên cùng ở với con người, cũng hiểu được nhân tính, chỉ cần rèn luyện thêm một chút là có thể giúp chúng ta làm rất nhiều chuyện, nếu Liễu đại nhân có hứng thú, có thể tự mình thử huấn luyện một con, bất luận là truy bắt hung thủ hay là tìm người, bọn chúng đều mạnh hơn so với con người rất nhiều."
Trên mặt bộ khoái đứng bên cạnh Liễu Thanh Phong lộ ra vẻ xấu hổ, bọn họ thế mà đến ngay cả một con chó cũng không bằng, lần này thật đúng là mất mặt mất về nhà luôn rồi...
Phá án nhiều năm, Liễu Thanh Phong tự nhận hắn ở trên con đường này, không có một ai có thể vượt qua hắn, nhưng lần này, Lâm Tú thật sự cho hắn biết cái gì gọi là người tài còn có người tài hơn, bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, núi cao còn có núi cao hơn.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ lĩnh giáo, nói: "Hôm nay, Lâm đại nhân thật sự khiến cho Liễu mỗ mở mang tầm mắt, Liễu mộ tự nhận mình tinh thông điều tra án, nhưng mà so sánh với Lâm đại nhân, vẫn còn kém xa."
Lâm Tú khoát tay áo nói: "Liễu đại nhân không cần quá khiêm tốn, ngươi có thể trong một đoạn thời gian ngắn như thế đã điều tra ra được người phạm tội, cũng là một thần thám."
Lâm Tú cũng không phải là thổi phồng, mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi, Lâm Tú phát hiện, thật ra Liễu Thanh Phong có chút tài năng tra án, đổi lại là hắn, không thể nào ở trong khoảng thời gian không đến nửa canh giờ, từ bên trong nhiều hạ nhân như thế tìm ra được người phạm tội, có cho hắn thời gian một ngày hắn cũng không làm được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận