Thải Y vội vàng tiến lên, cởi áo ngoài của Lâm Tú xuống, nói: "Công tử mau thay quần áo đi, cẩn thận cảm lạnh..."
Thải Y lấy ra quần áo của Lâm Tú, áo ngoài thì có thể thay, nhưng quần áo bên trong của Lâm Tú đã ướt đẫm, cứ như vậy mặc vào, áo bào bên ngoài chẳng mấy chốc sẽ bị thấm ướt.
Cũng may Thải Y là con hát, cái khác không có, đồ hóa trang lại rất nhiều, rất nhanh nàng tìm được một cái áo trong ở trong tủ treo quần áo, nàng đưa cho Lâm Tú, nói: "Đây là đồ trước kia ta từng mặc, công tử tạm thời mặc trước, y phục của ngươi lưu lại nơi này, chờ ta giặt sạch phơi khô, lần sau công tử hãy tới lấy."
Lâm Tú không có lựa chọn khác, chỉ có thể mặc y phục của nàng vào trước, khuôn mặt Thải Y đỏ lên, cái áo trong này mặc dù là kiểu dáng dành cho đàn ông, nhưng vẫn là đồ nàng từng mặc, trong lòng chợt cảm thấy ngượng ngùng.
Lâm Tú thì không nghĩ nhiều như vậy, vẫn là y phục khô mát mặc dễ chịu hơn, thay xong quần áo phía sau tấm bình phong, hắn mới đi ra căn dặn Thải Y: "Chuyện hôm nay nhớ kỹ đừng nói cho bất luận kẻ nào biết."
Thải Y lập tức nhẹ nhàng gật đầu, chăm chú nói: "Công tử yên tâm, ta sẽ không nói với bất kỳ ai."
Lúc Lâm Tú đi xuống lầu một, phát hiện Tôn Đại Lực đã ngủ, hắn vỗ bả vai Tôn Đại Lực, nói: "Đi thôi."
Tôn Đại Lực xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, cùng Lâm Tú đi ra khỏi Lê Hoa Uyển, bởi vì không thể cách hai mật trinh quá xa, cho nên hiện tại đi ra ngoài hắn rất ít khi dùng xe ngựa.
Lúc ra khỏi cửa, Tôn Đại Lực đã chuẩn bị hai cây dù, lúc này mưa vẫn còn rất to, Lâm Tú bước đi, nhìn thấy không ít người đi đường đứng dưới mái hiên tránh mưa, trận mưa đột nhiên xuất hiện này, cũng làm cho rất nhiều người trở tay không kịp.
Đi đến một góc đường, Lâm Tú dừng lại bước chân, ánh mắt nhìn về phía trước.
Bên đường, dưới mái hiên, có một cô gái đang tránh mưa.
Cô gái này bề ngoài yểu điệu mềm mại, dung mạo rất đẹp, mũi ngọc mày ngài, làm người khác chú ý nhất là cặp mắt hoa đào của nàng, cùng với nốt ruồi nho nhỏ ở khóe mắt bên phải.
Quần áo của nàng đã bị dính ướt không ít, dán thật chặt ở trên người, càng lộ ra dáng người lung linh, bởi vì rét lạnh mà đứng dưới mái hiên nàng hai tay ôm chặt trước ngực, làm dáng người vốn là cực phẩm lại càng thêm nổi bật.
Lâm Tú biết cô gái này.
Cụ thể hơn thì hắn từng gặp nàng một lần.
Cô gái này là Tần Uyển.
Tần Uyển là một trong tứ mỹ Dị Thuật Viện, Lâm Tú, Lý Bách Chương, thậm chí còn có Dương Tuyên, đều phải khen ngợi nàng, mặc dù Linh m là em vợ của hắn, cũng là cô gái có địa vị quan trọng nhất tại thế giới này trừ nương ra, nhưng nếu Lâm Tú thật lòng nhận xét, Tần Uyển hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất mỹ nhân Dị Thuật Viện.
Vẻ đẹp của nàng không chỉ biểu hiện tại bề ngoài.
Trên người nàng, từ trong ra ngoài đều tản ra một loại sức hút, rất dễ dàng dẫn ra dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng đàn ông.
Giờ phút này, nhìn nàng bởi vì quần áo bị nước mưa làm ướt nhẹp nên phải ôm ngực run rẩy ở dưới mái hiên kia càng làm cho người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc, ngay cả Lâm Tú đã sớm rèn luyện nội tâm đến cảnh giới cực cao, tại một khoảnh khắc nào đó cũng dâng lên xúc động muốn ôm nàng vào lòng mình.
Đương nhiên, loại xúc động này cũng chỉ là chợt lóe lên mà thôi, dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, ở phương diện này Lâm Tú rất kiên định.
Hắn chậm rãi đi qua, thu lại dù giấy trong tay đưa cán dù cho Tần Uyển, nói: "Uyển Nhi cô nương quên mang dù sao, ta đã sắp về tới nhà, cây dù này cho ngươi mượn."
Tần Uyển nhìn về phía Lâm Tú, một cái chớp mắt sau liền khẽ gật đầu, tiếp nhận cây dù kia, nói: "Đa tạ Lâm công tử."
Lâm Tú lộ vẻ ngoài ý muốn hỏi: "Uyển Nhi cô nương cũng biết ta sao?"
Tần Uyển mỉm cười, nói: "Vị hôn phu của Triệu cô nương, làm sao ta lại không biết, mà e rằng sợ Lâm công tử không biết, danh tiếng của ngươi tại học viện không nhỏ, nhất là ở trong các nữ đồng môn..."
Lâm Tú chỉ là cười cười, nói: "Bên ngoài lạnh lẽo, Uyển Nhi cô nương vẫn nên mau về nhà đi, ta về phủ trước đây."
Dứt lời, Lâm Tú cũng không nói nhiều, trực tiếp quay người rời đi.
Nếu như dựa theo tính tình trước kia, gặp được loại mỹ nữ này, hắn khẳng định sẽ lưu lại, một cô gái xinh đẹp bị dầm mưa ướt đẫm, đứng dưới mái hiên run lẩy bẩy, vậy cởi y phục của mình ra cho nàng mặc là đương nhiên, sau đó lại nhiệt tình hộ tống nàng về nhà, hoàn toàn không cần người ta mở miệng...
Nhưng Linh m nói Tần Uyển rất nguy hiểm, không nên tiếp cận nàng, nên Lâm Tú chỉ là lễ phép đưa tới một cây dù thôi.
Hắn vẫn rất nghe lời Linh m.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận