Lâm Tú đi đến bên cạnh hắn ta, sóng vai ngồi cùng hắn ta cười hỏi: "Sao vậy, hâm mộ à."
Lý Bách Chương quay đầu nhìn hắn, cười lạnh nói: "Đùa à, ta sẽ hâm mộ bọn hắn sao, giấc mộng của ta không phải một gốc cây mà là cả khu rừng..."
Lâm Tú chỉ lắc đầu nói: "Đừng quên, chúng ta là người giống nhau."
Nụ cười trên gương mặt của Lý Bách Chương dần dần thu lại, sau đó trầm mặc.
Có rất ít Hải Vương trời sinh đã là Hải Vương, Lâm Tú từng là một xử nam nhỏ bé ngây thơ đối xử với tình cảm rất nghiêm túc, chỉ là sau này xảy ra một vài chuyện mới khiến hắn dần dần biến thành dáng vẻ như hiện nay.
Nhưng cho dù là bây giờ, hắn cũng sẽ hâm mộ những cặp tình nhân trong mắt chỉ có nhau, không cần suy nghĩ đến vật chất, cuộc sống, một lòng đắm chìm trong mật ngọt.
Bởi vì thứ bọn hắn sở hữu là thứ mà hắn vĩnh viễn cũng không có được.
Đó là dáng vẻ ban sơ của tình yêu.
Lý Bách Chương hiển nhiên cũng có câu chuyện, Lâm Tú không hỏi nhiều cũng không nói nhiều, mà là lấy vò rượu nhỏ giấu trong tay áo đã lâu đưa cho hắn ta nói: "Uống một chút đi."
Ngươi có câu chuyện, ta có rượu, vậy là đủ rồi.
Lý Bách Chương nhìn hắn hỏi: "Ngươi luôn mang theo vò rượu bên người à."
Lâm Tú nói: "Vốn muốn tìm ngươi uống rượu mà, đây là kho báu của ta đấy, bình thường không nỡ lấy ra đâu, cũng chỉ có ngươi, người khác ngay cả ngửi cũng đừng mong được ngửi..."
Gương mặt Lý Bách Chương lộ ra vẻ cảm động, vỗ vai Lâm Tú lại không nói thêm gì, nhận vò rượu từ tay hắn mở nút ra.
Ngay sau đó, vẻ mặt hắn ta bỗng dưng đình trệ, đột nhiên hít một hơi, chấn động nói: "Hương rượu này..."
Lâm Tú cười nói: "Thơm phải không, đã nói là kho báu của ta mà, ta dám nói, tất cả loại rượu trên thị thường đều không thơm bằng của ta, nếm thử xem."
Lâm Tú thầm nghĩ rượu này tất nhiên phải thơm rồi, mười vò rượu rút lại thành tinh hoa của một vò rượu nhỏ này, có thể không thơm được sao.
Lý Bách Chương gấp không chờ nổi đột nhiên nốc một ngụm, ngay sau đó vẻ mặt hắn ta thay đổi cực kỳ phức tạp, rất lâu hắn ta mới lấy lại tinh thần, tán thưởng nói: "Rượu ngon, đủ mạnh, đây là rượu mạnh nhất mà ta từng uống, mỹ tửu đỉnh cao của Trích Nguyệt Lâu so sánh với rượu này, quả thật cứ như nước lã!"
Lâm Tú nói: "Nam nhân chân chính nên uống loại rượu mạnh nhất, ngủ với nữ tử mình yêu nhất, nhưng mà tửu lượng của ta không ổn, có lẽ chỉ uống hai hớp đã say, một mình ngươi uống đi..."
Nếu là rượu bình thường, Lý Bách Chương có lẽ sẽ nhường Lâm Tú.
Nhưng rượu này, nói về thuần hương, nói về độ mạnh, quả thật là trước giờ hắn ta chưa từng thấy, hắn ta cũng là người mê rượu, trong nhà cất vô số loại rượu, nhưng bất kỳ vò rượu nào cũng không thể so sánh với mỹ tửu trước mặt này, đều chẳng đáng nhắc đến.
Giờ phút này, tri kỷ cuộc đời bên cạnh, nỗi buồn trong lòng khó có thể nói thành lời, thứ hắn ta có thể ký thác cũng chỉ có mỹ tửu trong tay mà thôi.
Hắn ta không khách sáo với Lâm Tú, uống từng hớp lớn, không lâu sau, vò rượu nhỏ kia đã thấy đáy, mà kẻ cực ít uống say như hắn ta, khi nhìn thấy Lâm Tú bên cạnh, trước mắt lại xuất hiện bóng chồng.
Ngã trên bãi cỏ, trước khi mất đi ý thức, hắn ta siết chặt cổ tay Lâm Tú, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lâm huynh, hứa với ta, cả đời này nhất định đừng thành thân, nhất định không được!"
Nói xong, hắn ta nằm trên bãi cỏ, không còn động tĩnh gì.
Lâm Tú bất đắc dĩ cõng hắn ta đi ra ngoài Dị Thuật Viện, trong lòng thở dài: "Lại là một người có câu chuyện..."
. . .
Khi Lý Bách Chương tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.
Hắn ta chớp mắt tỉnh ngủ, đột ngột bật dậy từ trên giường, quan sát xung quanh, ý thức được nơi này hẳn là trong phòng khách của khách điếm ở nơi nào đó, hắn ta thở phào, đi đến trước cửa, đẩy cửa ra, phát hiện nơi này là Trích Nguyệt Lâu.
Người phục vụ ở trước cửa vẫn luôn đợi hắn ta, thấy hắn ta ra ngoài, vội nói: "Vị khách quan này, là do một vị công tử họ Lâm đưa ngài đến đây, ngài ấy còn dặn dò phòng bếp làm cho ngài canh giải rượu, bây giờ có cần đưa vào phòng cho ngài không."
Lý Bách Chương gật đầu, nói: "Đi đi."
Hắn ta lại lần nữa trở về phòng, nhớ đến chuyện xảy ra trước khi say rượu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, thực ra hắn ta vốn chỉ thương cảm một chút, lại bị câu nói của Lâm Tú dẫn dắt suy nghĩ, thêm vào mỹ tửu không thể từ chối được, cuối cùng khiến hắn ta khó lòng khống chế tâm trạng, vậy mà phá lệ uống say.
Đây là lần đầu tiên từ khi hắn ta trào đời đến nay.
Cũng không thể trách hắn ta, thật sự là rượu kia quá thơm, đó là hương vị mà bất kỳ người mê rượu nào cũng không thể từ chối được, cũng không biết Lâm Tú lấy được từ đâu, lần sau nhất định phải tìm hắn hỏi rõ ràng...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận