Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Công Tử Biệt Tú

Chương 166: Tác dụng của thú ngữ (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-29 07:16:26
Tuy không biết thực lực của bọn họ như thế nào, nhưng có thể được Mật Trinh ti phái ra, hẳn là cũng sẽ không quá kém.
Vấn đề an toàn, tạm thời không cần lo lắng, việc hắn cần làm chỉ có một việc.
Tu hành.
Tuy nói đã có người âm thầm bảo vệ, nhưng những người này chung quy vẫn là của người khác bố thí, chỉ có bản thân hắn có được thực lực, hắn mới có thể thật sự yên tâm.
Bây giờ không phải mùa đông, Linh m cũng không ở bên người, đơn thuần dựa vào tiêu hao nguyên lực để tu hành, ý nghĩa không lớn, nhưng tu hành sức mạnh lôi đình, ngược lại không cần mượn sức người khác, mà cần phải đụng được thời tiết thích hợp, trước mắt đối với hắn mà nói, phương pháp đơn giản nhất vẫn là thu hoạch nguyên tinh.
Đi lượn một vòng, lại nhớ đến hai vấn đề.
Về kiếm tiền như thế nào, trong lòng Lâm Tú không hề thiếu ý tưởng, bao gồm mở một bệnh viện thú y, hoặc là làm kinh doanh, nhưng mà bất luận là loại nào, giai đoạn đầu đều cần nguồn vốn không nhỏ, thời gian thu hồi tài chính cũng rất lâu, hắn vẫn là hướng về phương pháp đơn giản trực tiếp kiếm được tiền nhanh.
Trong viện truyền đến một trận tiếng bước chân, Lâm Tú đi ra cửa, thấy một vài bóng người quen thuộc.
Người đến đều là đồng sự ở Thanh Lại ti, bọn họ từ trong miệng Liễu Thanh Phong biết được Lâm Tú bị thương, sau khi làm xong việc ở nhà môn, đã cầm theo lễ vật đến Lâm phủ hỏi thăm.
Hiện nay, Lâm Tú ở Thanh Lại ti đã có nhân duyên rất tốt, quan hệ với các nơi rất hòa hợp, mấy người thấy hắn không có vấn đề gì lớn, bỏ lễ vật xuống, ngồi không bao lâu đã cáo từ trở về.
Quan hệ ở Thanh Lại ti, vẫn cần duy trì, ngày hôm sau Lâm Tú không có chuyện gì, đã sớm đi ra ngoài, ăn chút bữa sáng ở bên đường, rồi từ từ đi về phía Thanh Lại ti, Tôn Đại Lực và Đại Hoàng một trái một phải đi theo bên người hắn.
Sau khi đi vào Thanh Lại ti, Lâm Tú phát hiện hôm nay trong nha môn có chút lạnh vắng, không thấy có một bộ khoái nào, đến ngay cả người thủ ở cửa cũng không thấy.
Hắn đi đến cửa kho công văn, hỏi: "Từ văn thư, sao hôm nay trong nha môn không có ai thế?"
Từ văn thư đang sửa sang lại hồ sơ, nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy là Lâm Tú, đứng lên hỏi: "Lâm đại nhân vừa mới bị thương, sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày?"
Lâm Tú cười cười, nói: "Vết thương của ta đã được Thái Y chữa khỏi rồi, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên đến nha môn xem xem."
Từ văn thư ân cần hỏi thăm hắn hai câu, lúc này mới nói: "Hôm nay có một phú thương đến báo án, nói là con trai mất tích rồi, bảo chúng ta hỗ trợ tìm kiếm, nếu như có thể tìm ra được, tình nguyện trả một ngàn lượng bạc tiền thù lao, những tên gia hỏa kia nghe thấy có thể kiếm được nhiều bạc như vậy, một đám người đều chạy ra ngoài tìm người rồi..."
Hai mắt Lâm Tú hơi sáng lên: "Một ngàn lượng bạc?"
Một ngàn lượng bạc cũng không phải là con số nhỏ, đủ cho văn thư bình thường ở Thanh Lại ti kiếm mười năm, mà những tiểu bộ khoái này, có thể cả đời cũng chỉ kiếm được nhiều như thế, thảo nào bọn họ tích cực như vậy.
Mà đối với Lâm Tú cả người trên dưới chỉ có mấy chục lượng mà nói, một ngàn lượng có thể mua mười khỏa nguyên tinh dị thú bậc hai, chỉ là tìm người mà thôi, đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa.
Lâm Tú hỏi: "Báo án là phú thương nào?"
Từ văn thư cười cười, nói: "Lẽ nào Lâm đại nhân cũng có hứng thú với án này, phú thương kia dán bố cáo tìm người, ngay cả bên ngoài nha môn cũng dán, Lâm đại nhân có thể tự mình đi xem xem."
Vừa rồi Lâm Tú không chú ý, một lần nữa đi ra khỏi nha môn Thanh Lại ti, quả nhiên thấy ở trên tường có một tấm bố cáo.
Đây là một tấm thông báo tìm người, trên mặt là bức tranh của đứa trẻ, cùng với đặc điểm và quần áo lúc hắn mặc khi lạc đường, trên bố cáo nói, phàm là người cung cấp manh mối hữu dụng, nhiều nhất có thể có được một trăm lượng bạc tạ ơn, mà có thể tìm ra đứa nhỏ, đồng thời đưa về phủ, lại có thể có được một ngàn lượng bạc thù lao.
Phía dưới bố cáo viết vị trí của phủ đệ phú thương.
Lâm Tú vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, nói: "Đi thôi, công việc đến rồi..."
Phủ Trần viên ngoại.
Trần viên ngoại là phú thương nổi danh xuyên lục địa, trong nhà chủ yếu kinh doanh châu báu, làm ăn rất lớn, ở Vương Đô có đến mấy chục cửa hàng, thật sự là một nhà sản nghiệp bạc triệu.
Nói đến Trần viên ngoại này, hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, có thể tích góp được từng chút từng chút một đến khi có được gia tài ngày hôm nay, cũng coi như là một nhân vật lợi hại, trong nhà không có người kế thừa hương khói vẫn là một mối tâm bệnh của hắn, mãi đến khi hắn năm mươi tuổi, cưới tiểu thiếp thứ mười sáu, vất vả lắm mới sinh được một người con trai, đương nhiên rất vui mừng, trong ngày thường hết sức yêu thương người con trai độc nhất này, thật sự là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan...
Nhưng ngày hôm qua, con trai duy nhất của hắn, mất tích rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận