Lâm Tú nghi ngờ nói: "Song Song cô nương tìm ta có chuyện gì?"
Bạch Song Song nói: "Không phải ta tìm huynh có chuyện, là Lệnh thái y đại nhân tìm huynh, bây giờ huynh có việc gì không, nếu không có thì cùng ta đến Thái Y Viện một chuyến đi."
Lâm Tú dứt khoát nói: "Đi thôi."
Hắn đến Dị Thuật Viện là muốn tìm Lý Bách Chương, cũng không nóng lòng trong một lúc, chuyện của Song Song cô nương cũng rất quan trọng, thậm chí năng lực của nàng ta trong lòng Lâm Tú còn xếp trước sấm sét của Lý Bách Chương.
Khoảng cách giữa Thái Y Viện và Dị Thuật Viện không xa, cũng chỉ là lộ trình trong chốc lát, Lâm Tú và Song Song cô nương còn chưa trò chuyện được mấy câu đã đến Thái Y Viện.
Song Song cô nương đi vào một căn phòng nói với lão giả râu bạc đang đọc sách: "Đại nhân, Lâm công tử đến rồi."
Lão giả râu bạc nghe vậy, lập tức buông sách xuống, gương mặt tươi cười nghênh đón nói: "Lâm công tử, mời ngồi mời ngồi..."
Lâm Tú còn có chuyện khác, bèn thẳng thắn hỏi: "Không biết Lệnh thái y đại nhân tìm ta có việc gì?"
Lệnh thái y nhìn Lâm Tú, ngại ngùng nói: "Nói ra thật xấu hổ, linh sủng của Quý phi nương nương nhiều lần sinh bệnh Thái Y Viện đều bất lực, Lâm công tử lại có thể chữa khỏi. Cho nên lão phu muốn mời Lâm công tử làm viện y của Thái Y Viện, bình thường Lâm công tử không cần làm gì cả, linh sủng của vị nương nương nào đó trong cung sinh bệnh ngươi đến Thái Y Viện khám là được, đương nhiên Thái Y Viện sẽ không để ngươi tốn công vô ích, ta sẽ xin triều đình cho ngươi bổng lộc năm mươi lượng bạc mỗi tháng."
Năm mươi lượng bạc đối với Lâm Tú hiện nay mà nói tất nhiên không thể thu hút được hắn, nhưng ở trong Thái Y Viện lại có người hấp dẫn hắn.
Nếu có thân phận của viện y chẳng phải hắn có thể danh chính ngôn thuận đến tìm Song Song cô nương giao lưu y thuật hay sao, thường xuyên qua lại như vậy sẽ có nhiều cơ hội rồi.
Lệnh thái y nhìn Lâm Tú hỏi: "Không biết ý của Lâm công tử thế nào?"
Lâm Tú không do dự bao lâu, gật đầu nói: "Đương nhiên là được, có bạc hay không không quan trọng, chủ yếu là ta thích cứu mạng chữa thương, thật không dám giấu ta cũng muốn học hỏi y thuật với các thái y, không biết sau này có thể thường xuyên đến đây hay không."
Thấy Lâm Tú đồng ý dễ dàng như vậy, trong lòng Lệnh thái y mừng rỡ, vội vàng nói: "Có thể, đương nhiên có thể, Thái Y Viện vĩnh viễn hoan nghênh công tử."
Lâm Tú mỉm cười, sau đó nói với Bạch Song Song: "Song Song cô nương, lần trước thuật bắt mạch chỉ học được một nửa, bây giờ ta vừa khéo có thời gian, chi bằng chúng ta tiếp tục."
Tuy lúc bắt mạch diện tích tiếp xúc da thịt giữa hai người có hạn, sao chép năng lực chậm một chút, nhưng nếu lấy lý do học bắt mạch vẫn có cơ hội tiếp xúc cổ tay nàng ta trong thời gian dài.
Lâm Tú vừa nói xong, Lệnh thái y đã chủ động nói: "Lâm công tử muốn học bắt mạch à, lão phu có thể dạy ngươi, dù sao bây giờ lão phu cũng không có chuyện gì."
Song Song cô nương cũng cười nói: "Lâm công tử, sở trường của Lệnh thái y là bắt mạch, lúc đầu cũng là ngài ấy dạy ta bắt mạch, ngài ấy dạy huynh nhất định sẽ tốt hơn ta dạy cho huynh."
Lâm Tú phất tay nói: "Bỏ đi bỏ đi, ta đột nhiên nhớ ra còn một chuyện quan trọng phải làm, để ngày khác đến thỉnh giáo Lệnh thái y đại nhân vậy."
Lâm Tú cúi đầu, than thở ra khỏi Thái Y Viện.
Lão đầu tử này ân cần như vậy làm gì, hắn muốn học bắt mạch sao, chủ yếu là hắn muốn thân cận da thịt với Song Song cô nương thôi, bị ông ta quấy rối như vậy, nếu hắn ta kiên trì muốn học với Song Song cô nương, ngược lại hiện rõ có dụng tâm khác.
Chỉ đành chờ lần sau khi ông ta không có ở đó sẽ tìm cơ hội khác vậy.
Rời khỏi Thái Y Viện, Lâm Tú rất nhanh trở lại Dị Thuật Viện.
Hắn không biết bây giờ Lý Bách Chương có trong viện hay không, sau khi dạo một vòng Dị Thuật Viện xong cuối cùng mới tìm được hắn ta đang ở bờ hồ phía sau.
Nói là hồ sau thực ra chỉ là một hồ nước hơi lớn một chút, nhưng cũng là một trong những phong cảnh ít ỏi trong viện, bên hồ là con đường nhỏ lát đá xanh, hai bên đường là thảm cỏ xanh mướt, trong viện có rất nhiều học sinh đều thích đến đây thư giãn khi nghỉ ngơi giữa lúc tu hành.
Hồ sau được gọi là hồ Uyên Ương, không phải trong hồ có uyên ương mà là rất nhiều cặp tình nhân ở Dị Thuật Viện đều thích tản bộ trò chuyện ở bên hồ, cẩu độc thân ở đây rất dễ bị ăn no cẩu lương.
Không khí giữa nam nữ ở Đại Hạ phóng khoáng hơn nhiều so với Hoa Hạ cổ đại, khi Lâm Tú tìm đến đây còn có không ít tình nhân đang nắm tay chậm rãi dạo bước bên hồ.
Lý Bách Chương ngồi trên bãi cỏ, nhìn ngắm những cặp tình nhân đi qua đi lại, vẻ mặt ngọt ngào, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận