Nếu đã như vậy, Lâm Tú cũng không còn chuyện khác, ôm quyền nói: "Đa tạ Chu tổng quản."
Chu Cẩm phất tay sau đó đi mất.
Thật đúng là không uổng phí ôm cái đùi lớn của Quý phi nương nương, có những sự sắp xếp kia sau này Lâm Tú không cần lo tính mạng bị uy hiếp nữa, tuy riêng tư và tự do của hắn có thể sẽ ít đi một chút, nhưng so với tính mạng những chuyện bất tiện kia hoàn toàn không đáng là gì.
Khi Lâm Tú ra khỏi cửa cung, nhìn thấy Tôn Đại Lực đang chờ ở đó.
Lâm Tú nhìn hắn ta, kinh ngạc nói: "Ban ngày ban mặt, ngươi ở đây làm gì?"
Sau khi chuyển nhà, khoảng cách giữa Lâm gia và hoàng cung chỉ có một con đường, đi mấy bước là tới, hơn nữa con đường này đầy rẫy cấm vệ quân, thích khách đầu óc không bình thường mới lựa chọn ra tay ở đây, không cần Tôn Đại Lực đi theo sau lưng hắn nữa.
Tôn Đại Lực lắc đầu, kiên định nói: "Bắt đầu từ bây giờ, thiếu gia ở đâu, ta sẽ ở đó!"
Ngày hôm qua Lâm Tú bị ám sát, hắn ta không ở bên cạnh, điều này khiến Tôn Đại Lực thân là hộ vệ rất áy náy, Lâm Tú cũng nhìn ra tâm tư của hắn ta, vỗ vai hắn ta nói: "Được rồi, ngươi muốn theo thì cứ theo đi."
Đang muốn cùng Tôn Đại Lực trở về thì một chiếc xe ngựa chạy đến, dừng bên cạnh Lâm Tú.
Tôn Đại Lực lập tức làm ra tư thế cảnh giác, bảo vệ Lâm Tú sau lưng.
Lúc này, bên trong xe ngựa truyền đến giọng nói trầm ấm: "Không cần căng thẳng, bản hầu không có ác ý."
Lâm Tú ôm quyền với xe ngựa hỏi: "Dám hỏi các hạ là..."
Bên trong xe lại truyền đến giọng nói: "Lão phu Vĩnh Bình hầu, đã ở đây đợi ngươi rất lâu rồi."
Vẻ mặt Lâm Tú có chút bất ngờ, trước đó không lâu hắn đắc tội Vĩnh Bình hầu, trưởng tử Dương Tuyên của đối phương vì hắn mà bị đày ra khỏi kinh, hơn nữa hôm qua Lâm Tú vừa bị ám sát, Vĩnh Bình hầu có hiềm nghi là người chỉ thị phía sau nhất, trong tình huống này ông ta còn ngang nhiên ở đây đợi hắn, rốt cuộc có ý gì.
Bên trong xe trầm mặc một lúc, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: "Tin tức ngươi bị ám sát, bản hầu đã nghe nói, trong trận tranh đấu giữa ngươi và Tuyên Nhi, hắn thất bại thảm hại, cho thấy rõ tâm cơ mưu trí của ngươi vượt xa hắn, ngươi hẳn có thể nhìn ra chuyện này không liên quan đến bản hầu."
Lâm Tú nhún vai, cười nói: "Vậy cũng chưa chắc, ai mà biết hầu gia có phải đang tương kế tựu kế không."
Người trong xe cũng bật cười, nói: "Ai nấy đều nói nhi tử của Bình An bá trời sinh tính cách tầm thường, hôm nay gặp mặt mới biết lời đồn vô căn cứ, hôm nay bản hầu gặp ngươi không có ý khác, chỉ không muốn bị người khác coi là con cờ, Tuyên Nhi chủ động khiêu khích, bại trong tay ngươi, đó là do kỹ năng của hắn không bằng người ta, không trách người khác được."
Vừa dứt lời, ông ta lại chậm rãi nói: "Mười mấy năm trước, quả thật bản hầu có suy nghĩ muốn kết thân với Triệu gia, nhưng lúc đó sự trưởng thành của đích nữ Triệu gia không nhanh như vậy, nhiều năm sau, bản hầu đã ý thức được địa vị của phủ Vĩnh Bình hầu muốn cưới vị thiên kiêu kia quả thật là nằm mơ giữa ban ngày, cũng đã chặt đứt suy nghĩ kia, tiếc rằng khi còn bé Tuyên Nhi từng gặp cô nương kia một lần, từ đó kinh ngạc trước vẻ đẹp, một lòng ái mộ, vì thế thậm chí đã làm ra một vài chuyện không lý trí, có điều hắn đã trả giá cho hành vi của mình, ân oán giữa hai người các ngươi, chỉ giới hạn trong hai người các ngươi, không liên quan đến hai nhà Lâm Dương."
Nói xong mấy lời này, xe ngựa chậm rãi chạy đi.
Thực ra Lâm Tú cũng không nghi ngờ Vĩnh Bình hầu, trên thực tế hắn không cho rằng lần ám sát này là do ông ta làm, sự xuất hiện của Vĩnh Bình hầu tỏ rõ thái độ, phủ Vĩnh Bình hầu sẽ không vì chuyện lần trước mà báo thù hắn, mặc kệ trong lòng ông ta có phải nghĩ như vậy hay không, chỉ riêng thái độ và tầm nhìn này đã khiến Lâm Tú nhìn ra Nhất đẳng hầu không giống những tiểu quyền quý khác.
Tôn Đại Lực đứng bên cạnh Lâm Tú hỏi: "Thiếu gia, bây giờ chúng ta về nhà sao?"
Lâm Tú lắc đầu nói: "Không về nhà, đến Lê Hoa Uyển."
Thừa dịp Linh m về nhà bà ngoại, nhất định có thể ăn chơi thì ăn chơi, có thời gian nghe khúc thì đi nghe khúc, một khi nàng về Vương Đô, nghênh đón hắn chỉ có áp bức không có ngày đêm...
Lê Hoa Uyển.
Chủ gánh hát lần này nhìn thấy Lâm Tú còn nhiệt tình hơn so với khi trước, chủ động nói: "Thải Y ở chỗ cũ trên lầu, công tử cứ lên tìm nàng là được."
Nhã các lầu hai là nơi bình thường các cô nương hát mệt sẽ nghỉ ngơi, mỗi người đều có căn phòng chuyên dùng cho mình.
Trong phòng của Thải Y, còn có một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đang luyện giọng với Thải Y, nhìn thấy Lâm Tú bước vào, nàng nói với tiểu cô nương: "Muội trở về trước đi, xuống dưới luyện nhiều thêm một chút, sau khi luyện nhuần nhuyễn mới không phạm lỗi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận