Mỗi lần đến Dị Thuật Viện đi học, Tiết Ngưng Nhi đều tràn đầy kỳ vọng, nhưng khi nàng không tìm được bóng dáng của người mình mong gặp nhất, hy vọng lại biến thành thất vọng.
Thời gian dài không gặp, trong lòng nàng thế mà có chút nhớ nhung hắn.
Hắn thật sự là một người rất hiểu suy nghĩ của con gái, bề ngoài lại tuấn tú, ngay cả dáng người cũng là hoàn mỹ, người đàn ông tốt như vậy, bên cạnh Tiết Ngưng Nhi chỉ có một mình Lâm Tú, thế nhưng hắn lại bị cô gái kia chiếm mất...
Trong lòng Tiết Ngưng Nhi dâng lên một cảm giác ghen tuông, tâm trạng càng thêm không tốt.
Lúc này, một cô gái đi tới hỏi: "Ngưng Nhi, ngươi làm sao vậy, mấy ngày nay tâm trạng có vẻ rất tệ, có tâm sự gì à?"
Đương nhiên Tiết Ngưng Nhi sẽ không tâm sự chuyện này với người khác, mặc dù người này là bạn tốt nhất của nàng, nàng chỉ là mỉm cười, nói: "Không có, chẳng qua là những người đó cả ngày vây quanh ta, làm ta thấy thật phiền..."
Trần Bội Bội trợn trắng mắt lườm nàng một cái, hỏi: "Ngươi nói vậy là khoe khoang, hay là khoe khoang, hay vẫn là khoe khoang?"
Tiết Ngưng Nhi nhẹ nhàng đánh lên người nàng một cái, nói: "Nói nhảm cái gì vậy, ta nào có khoe khoang, người vây quanh ngươi cũng không thiếu..."
Trần Bội Bội thở dài nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi đang khổ sở vì chuyện của Dương Tuyên."
"Dương Tuyên?" Tiết Ngưng Nhi rất quen thuộc với Dương Tuyên, nghe vậy nghi hoặc hỏi: "Dương Tuyên làm sao?"
Trần Bội Bội kinh ngạc hỏi: "A, chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không biết sao?"
Tiết Ngưng Nhi lắc lắc đầu, nói: "Ta không biết, mấy ngày nay ta ở nhà học tập nữ hồng, không đi ra ngoài nhiều..."
Mấy ngày nay nàng ở nhà, nhưng không phải học tập nữ hồng, mà là lên kế hoạch làm thế nào để cho Lâm Tú thích nàng, nào còn tâm trạng lo lắng chuyện khác.
Trần Bội Bội nói: "Dương Tuyên bị phán xử lưu đày, ngươi không biết à?"
Dương Tuyên là con trai của Nhất đẳng hầu, địa vị cũng không thấp hơn Tiết Ngưng Nhi bao nhiêu, lần này nàng thật sự kinh ngạc, hỏi: "Tại sao có thể như vậy, hắn làm chuyện gì mà lại bị lưu đày?"
Trần Bội Bội lắc lắc đầu, nói: "Không biết, lúc ta nhận được tin tức này, hắn đã ra khỏi kinh thành."
Tiết Ngưng Nhi đang muốn nói gì, đôi mắt đẹp bỗng nhiên sáng ngời, bước nhanh về một phương hướng.
Lâm Tú vừa mới đi vào Giáo trường đã nhìn thấy Tiết Ngưng Nhi đang đi tới.
Lâm Tú mỉm cười chào hỏi nàng: "Ngưng Nhi cô nương, đã lâu không gặp."
Tiết Ngưng Nhi oán trách nói: "Ngươi còn dám nói, biến mất lâu như vậy cũng không thèm thông báo một tiếng, ngươi có còn coi ta là bằng hữu không?"
Lâm Tú nhận lỗi: "Thật ngại quá, mấy ngày này trong nhà có chút chuyện nên không thể đi học."
Hắn nói hai ba câu rồi chuyển hướng đề tài, đứng ở nơi đó hàn huyên với Tiết Ngưng Nhi trong chốc lát, thường xuyên trêu chọc cho nàng cười khanh khách không ngừng, Trần Bội Bội đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất nghi hoặc, mấy ngày nay tâm trạng của Tiết Ngưng Nhi không tốt, sao nhanh như vậy đã chuyển biến rồi?
Lâm Tú còn đang nói chuyện với Tiết Ngưng Nhi, bỗng nhiên có một bóng người từ xa xa chậm rãi đi tới, đó là một người trẻ tuổi nhìn qua có chút ngại ngùng, trong tay hắn đang cầm một khối ngọc bích, nói với Tiết Ngưng Nhi: "Ngưng Nhi cô nương, đây là ngọc gia truyền của nhà ta, ta muốn tặng cho nàng..."
Tiết Ngưng Nhi vội vàng đáp: "Không được, sao ta có thể nhận ngọc gia truyền nhà các ngươi?"
Người trẻ tuổi đỏ mặt nói: "Thực không dám đấu diếm, Ngưng Nhi cô nương, ta thích nàng..."
Lâm Tú nhìn mà trong lòng âm thầm thở dài, người trẻ tuổi này nói chuyện bình thường với con gái mà cũng đỏ mặt, hiển nhiên không cùng đẳng cấp với Tiết Ngưng Nhi, đáng thương cho một tình yêu non nớt vừa sinh ra đã phải đi về phía tử vong.
Cho dù bản thân Lâm Tú đã không còn tin tưởng tình yêu, nhưng hắn sẽ không giễu cợt chàng trai nhìn thấy cô nàng trong mộng là mặt đỏ ửng này, bởi vì bản thân hắn trong quá khứ đã từng như vậy, nhưng giờ không thể tìm lại.
Mỗi một tình yêu đều đáng được tôn trọng.
Tiết Ngưng Nhi không nhận lấy khối ngọc này, mà nhìn người trẻ tuổi, vẻ mặt áy náy: "Thực xin lỗi, ta không biết ngươi thích ta, cho tới nay, ta đều chỉ coi ngươi là bằng hữu..."
Lâm Tú nghe được rõ ràng có tiếng một trái tim tan vỡ.
"Ta, ta biết rồi..." Người trẻ tuổi lộ vẻ mặt mất mát, thấp giọng nói một câu, thu hồi ngọc bích trong tay, sau đó yên lặng xoay người rời đi, một cuộc tình còn chưa bắt đầu đã chấm dứt một cách qua loa.
Tiết Ngưng Nhi nhìn Lâm Tú, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không biết vì sao lại như vậy, ta coi bọn họ là bằng hữu, bọn họ lại luôn... luôn nói với ta những lời này."
Lâm Tú cười nói: "Tất nhiên là do Ngưng Nhi cô nương rất có sức hút, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chỉ cần là đàn ông đều muốn cưới cô nương về nhà."
Sắc mặt Tiết Ngưng Nhi hơi đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: "Vậy, vậy có bao gồm ngươi không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận