Đông Phương Bất Bại cũng không bối rối, hai tay kết mấy hư ấn ở giữa không trung, tú hoa châm đã phân tán giông như có sinh mệnh lại không ngừng rung động. "Ngự kiêm thuật?" Phong Thanh Dương cả kinh, cẩn thận quan sát một phen, mới nhìn rõ sau mỗi một cây tú hoa châm đ'êu quấn một sợ dây nhỏ như Công tqơ.
Hai tay Đông Phương Bất Bại run tên, mũi châm cắm vào trong ngói Cưu Cy trên nóc nhà điện Thái Hòa xung quanh Phong Thanh Dương, mái ngói rất nnhanh đã che phù thân thể của Phong Thanh Dương.
Đa Long thấy vậy thì mừng cắm, đang muốn nói chuyện với Tống Thanh Thư thì nào ngờ trên nóc nhà truyền đêh tiếng nổ vang, quay đầu tại nhìn, chỉ thấy trong mái ngói có mấy chục đạo kiếm khí sắc bén bắn ra, cắt nát ngói Cưu ty.
Đông Phương Bất Bại cũng không phải định dùng ngói lưu ty để vây khốn Phong Thanh Dương, chỉ muôn dùng chiêu này để cản trở tầm mắt của Phong Thanh Dương một tát rồi thừa cơ tung người bay tới, cướp tấy thế công ở không gian chung quanh Phong Thanh Dương mấy mét.
Phong Thanh Dương một chiêu sơ suất, rơi vào bị động, bấm kiếm quyết từng chiêu từng chiêu hóa giải thế công của đối phương.
Người quan chiến còn tại đã hoàn toàn không nhìn rõ thân ảnh của Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy đầy trời đều tà bóng đỏ từ bốn phương tám hướng trùng kíchvề phía Phong Thanh Dương.
Động tác của Phong Thanh Dương cũng rất nhanh, mỗi một tần đều có thể hóa giải thế công của Đông Phương Bất Bại trước một cách hoàn mỹ, chỉ tiếc tốc độ của Đông Phương Bất Bại quá nhanh, tão đã mất tiên cơ, không thể nào chuyển phòng thủ tích cực thành tấn
công động.
"Vì sao động tác của Phong thái sư thúc chậm thế lại có thể hóa giải công kích của Đông Phương Bất Bại." Ở trong mắt Hạ Thanh Thanh, tốc độ của Đông Phương Bất Bại đã nhanh đến cực hạn, nàng ta ngay cả bóng đỏ cũng không thấy rõ; Nhưng mỗi một chiêu mỗi một thức của Phong Thanh Dương đều thong thả vô cùng, nàng ta ngược tại có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Chỉ tà vì công tực của hai người quá cao, tàm vặn vẹo ánh sáng của xung quanh mới khiến ngươi sinh ra toại ảo giác này, Phong tiền bối ra chiêu cũng khá nhanh đấy..."
Tống Thanh Thư quay đầu tại giải thích, đột nhiên chú ý thấy Lý Nguyên Chỉ ở bên cạnh như mất hồn mất vía, không xem hai người quyết đấu, không khỏi cười nói: "Lý nha đầu, ngươi không phải vẫn tuôn nhõng nhẽo xin ta dẫn ngươi đi xem trận đại chiến có một không hai này sao? Hiện tại ngược tại không thèm xem nghiêm túc, phải biết rằng toại tiết mục 'đêm trăng tròn, đỉnh Tử Cấm' này một khi bỏ tỡ, sau này muốn xem tại chỉ sợ phải xuyên việt tới thế giới của Lục Tiểu Phụng đấy..."
Vội vàng vận chuyển Đạp Sa Vô Ngân, chạy về phía Càn Thanh môn, ngay cả quyết đấu của Đông Phương Bất Bại với Phong Thanh Dươngcũng chẳng còn tâm tư mà xem, vừa chạy vừa thầm oán hận: "Mẹ nó, đám Hồng Hoa hội chết bầm này không biết làm thế nào mà đánh tráo được với đám con cháu tới báo danh đó, mình nhất thời lơ là, dẫn họ vào trong cung. Hồng Hoa hội gì hoạt động gì chứ? Phản Thanh phục Minh! Nếu Khang Hi bị bọn họ làm thịt, hắn là người dẫn họ vào cung khẳng định cũng sẽ bị Thanh đình coi là đồng đảng, truy nã đuổi giết khắp thiên hạ, mẹ kiếp!"
Lý Nguyên Chỉ thấy Tống Thanh Thư chạy về phía thâm cung thì lập tức biến sắc, cũng vận khởi khinh công đuổi theo.
Thấy hai người bỏ đi, Hạ Thanh Thanh như lọt vào trong sương mù, quay đầu lại nhìn hai người đang quyết đấu trên điện Thái Hòa, do dự một lúc, vẫn đứng yên tại chỗ.
Đa Long thấy Tống Thanh Thư chẳng buồn để ý tới mình, vốn trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận, nhưng thấy hắn biến sắc chạy về phía cung Càn Thanh, trong lòng đột nhiên giật thót, vội vàng gọi một đội thị vệ: "Hôm nay là huynh đệ của ban nào phụ trách bảo hộ hoàng thượng?" "Hồi bẩm Đa đại nhân, là bọn Triệu Tề Hiền Trương Khang Niên." Thị vệ vội vàng trả lời.
"Chỉ có hại đội bọn họ thôi à?"
Đa Long cả kinh nói.
"Để phòng ngừa cao thủ kinh thành vào cung quấy rối, hoàng thượng đã phái đại bộ phận ngự tiền thị vệ tới gần các cửa của Tử Cấm thành." Thị vệ nhỏ giọng đáp. Đa Long sợ hãi thốt lên: "Hoàng thượng sao lại mạo hiểm thế."
"Đa đại nhân không cần lo lắng, " Thị vệ cười nói, "Chúng ta ở bên ngoài thủ chặt như thùng sắt, một con ruồi cũng không thể bay vào được, hoàng thượng chắc sẽ không có nguy hiểm gì đâu, huống chi hoàng thượng nói còn có một tuyệt thế cao thủ vẫn luôn âm thầm bảo hộ người mà."
"Tuyệt thế cao thủ cái con mẹ ngươi." Đa Long không biết sự tồn tại của Quỳ Hoa, "Lão tử là tổng quản ngự tiền thị vệ, cũng không biết còn cao thủ nào được an bài bên cạnh hoàng thượng, nguy rồi, các ngươi theo ta đi cứu giá."
Nhớ tới bộ dạng lo lắng lúc bỏ đi của Tống Thanh Thư, Đa Long càng nghĩ càng sợ, vội vàng gọi thủ hạ chạy tới cửa Càn Thành. Đang nói thì một loại cảm giác giống như đã thành quen khiến nụ cười của Tống Thanh Thư tắt ngấm, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ đáng sợ. Lúc này, Đa Long ghé tới, nói khẽ: "Tống huynh đệ, hai người bọn họ hiện tại đang rơi vào thế giằng co, nếu ngươi xuất thủ, nhất định có thể ảnh hưởng tới chiến cuộc. . ." Tống Thanh Thư vung tay lên, ngăn không cho lại Đa Long nói tiếp, nhìn Lý Nguyên Chỉ tâm sự trùng trùng, rõ ràng là đã thần du vật ngoại, lại nhớ tới đệ tử các môn phái thần sắc cổ quái lúc trước, lầm bầm: "Tên mập, đạo nhân cụt một tay, huynh đệ song sinh, người gù.
II
"Nguy rồi!" Tống Thanh Thư cuối cùng cũng nhớ ra những người đó là ai, bởi vì kiếp trước không thích Thư Kiếm Ân Cừu Lục, cho nên không quen thuộc lắm vẫn các nhân vật bên trong, hiện tại mới nhớ ra mấy người đó rõ ràng chính là các đương gia của Hồng Hoa hội.
Triệu Bán Sơn mập mạp, Vô Trần đạo nhân cụt một tay, huynh đệ song sinh Hác thị, Chương Đà Tử, hình tượng của những nhân vật này ở trong đầu càng lúc càng rõ ràng, Tống Thanh Thư không khỏi mắng một câu: "what the fuck!"
Tống Thanh Thư vừa tới cửa Càn Thành, tiền thấy đại nội thị vệ nằm ngốn ngang trên đất, trong tòng trầm xuống. Lúc này bên tai truyền đến tiếng binh khí va chạm, Tông Thanh Thư vội vàng theo tiếnng chạy tới.
"Mọi người tốc chiến tốc thắng, hoàng đế Thát tử ở ngay trước mắt rồi, nhân cơ hội ngàn năm một thuở này giải quyết Khang Hi trước khi đại nội thị vệ có phản ứng." Tông đà qchủ Trần Gia Lạc của Hồng Hoa hội một kiếm đâm chết một thị vệ trước mặt, nói với vẻ lo lắng.
Lần này Hông Hoa hội vất vả lắm mói trà trộn được vào trong hoàng cung, hơn nữa đại bộ phậnn thị vệ trong Tử Cấm thành đều bị phái đến trước phòng bị nhân sĩ võ lâm thiên hạ từ các nơi tới, Trần Gia Lạc còn tưởng rằng hành động tần này sẽ vô cùng thuận lợi, nhung không ngờ đội thị vệ hộ vệ cho Khang Hi này tại khó chơi như vậy. Không chi võ công cao cường, hơn nữa còn dũng mãnh không sợ chết. Đoàn người động thủ đến bây giờ đã vượt quá thời gian dự tính, Trần Gia Lạc trong tòng lập tức bị phủ tên một tầng bóng ma.
"Hoàng thượng, lát nữa các nô tài nếu bất hạnh chết trận, xin hoàng thượng hạ mình nghĩ biện pháp câu thông với đám phản tặc này một chút, kéo dài thêm thời gian, Đa tổng quản và Tống đại nhân chắc đã nhận ra được điều bất thường rồi."
Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền bảo vệ Khang Hi thôi tui vào trong điện, tuy hai người tuôn tà hạng người nịnh nọt, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn biết phân nặng nhẹ, nếu Khang Hi gặp chuyện không may, cho dù hai người thoát được tính mạng, cũng sẽ gặp tội tớn xét nhà diệt tộc. Nhưng nếu Khang Hi bình an vô sự, cho dù hai người chết tại chỗ, Khang Hi sau này cũng sẽ không bạc đãi người nhà bọn họ.
Khang Hi nhìn chung quanh, không thấy Quỳ Hoa tão tổ ra cứu giá, trong tòng cũng thầm hối hận và sợ hãi, nhưng hắn từ thuở nhỏ đã
được nhận sự giáo dục đế vương mặt không biểu tình, vẫn duy trì vẻ uy nghi chăm chú nhìn tình huống trong sân.
Những tiếng hét thảm vang lên, các đương gia của Hồng Hoa hội đều giải quyết đối thủ trước mắt, bước về phía Khang Hi, trên mặt rất nhiều người đều không khỏi lộ ra vẻ vui sướng khi sắp thành công.
Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền nhìn nhau, đang muốn liều mạng muốn tiến lên, nào ngờ bả vai lại bị Khang Hi đè lại, liền nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Khang Hi gạt người đi ra, trấn định tự nhiên: "Trẫm tự biết hôm nay đại nạn lâm đầu, chỉ là ngay cả lai lịch của các vị cũng không rõ, không khỏi có chút tiếc nuối."
Trần Gia Lạc vô cùng bội phục dũng khí của thiên tử thiếu niên này, chắp tay nói: "Hoàng thượng khí độ phi phàm, tất cả hành vi lúc tại vị đều được coi là một quân chủ đầy hứa hẹn, Trần mỗ trước nay luôn bội phục, nếu không phải Mãn Hán khác biệt, Trần mỗ cũng rất nguyện ý kết với các hạ. Chỉ tiếc cỏ chi và cỏ lan, không thể không trừ."
"Chỉ cần bách tính an cư lạc nghiệp, đây là thiên hạ của người mãn hay thiên hạ của người Hán thì có gì khác biệt?" Khang Hi trầm giọng hỏi.
"Hay cho an cư lạc nghiệp, Khang Hi Khang Hi, ăn trấu uống nhão." Tứ tứ đương gia Bôn Lôi Thủ Văn Thái Lai cười lạnh nói, "Tổng đà chủ, chúng ta đang ở trong hiểm cảnh, đừng nói nhảm với hoàng đế Thát tử nữa, đợi ta cắt cái đầu của hắn rồi, mang ra ra khỏi cung đi tế các bách tính thiên hạ chết thảm trong tay Thát tử." Nói xong lao về phía Khang Hi.
Thấy bộ dạng hung thần ác sát của hắn, Khang Hi sợ lắm, trong lòng bối rối,, vội vàng chạy ra sau, Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền tức giận gầm lên, cầm đao nghênh đón.
Hai người vừa chạy ra được vài bước thì cảm thấy đầu gối tê dại, cả người lảo đảo, Văn Thái Lai thừa cơ một chưởng bổ tới thân đao của hai người, cương đao theo tiếng gãy lìa, dư thế trên tay của Văn Thái Lai không giảm, ấn lên ngực hai người, hai người Trương Triệu phun máu, giống như diều đứt dây vô lực bay ra ngoài mất mét, nếu không phải có cương đao đã hóa giải một bộ phận chưởng lực trước, hai người hai người một chưởng của Văn Thái Lai chỉ sợ đã lập tức mất mạng rồi. "Đôi song sinh Thiết Sa chưởng chắc chính là ngũ lục đương gia Hồng Hoa hội Thường Hách Chí, Thường Bá Chí huynh đệ."
"Phi Hạc Yêu Đồng Dư? Đồng Dư Đồng Dư, các hạ bộ dạng tuấn tú như vậy, chắc chính là thập tứ đương gia Kim Địch Tú Tài Dư Ngư Đồng."
"Còn cả mấy vị này nữa, Vô Trần đạo trưởng cụt một tay, Thiên Tí Như Lai Triệu Bàn Tử, Chương Đà Tử... Tống mỗ lúc trước thật sự đã nhìn lầm rồi."
Bị hắn chỉ ra lai lịch, người của Hồng Hoa hội đều biến sắc, Trần Gia Lạc tiến lên nói: "Các hạ đường đường là người Hán, vì sao cứ vẽ đường cho hươu chạy, cam chịu làm tay sai cho Thát tử?" Tống Thanh Thư bay tới chắn trước người Khang Hi, trầm giọng nói: "Tống mỗ cứu giá chậm trễ, mong hoàng thượng thứ tội."
Khang Hi hiện tại đã kích động nói không ra lời, chỉ ước ôm lấy hắn hôn mấy cái, làm sao lại đi trách tội.
Ánh mắt nhìn quét trong sân một vòng, Tống Thanh Thư cười lạnh nói: "Bồng Lai phái Trần Khác, nếu ta đoán không lầm, các hạ chính là tổng đà chủ Hồng Hoa hội Trần Gia Lạc."
"Lạc Băng, Văn Thái Lai, hay cho một Thần Quyền môn Mã Lai." Nhìn Văn Thái Lai từng bước tới gần, đối diện với tử vong, thân thể dưới long bào của Khang Hi bất giác bắt đầu run rẩy, nhưng tôn nghiêm của hoàng đế không cho phép hắn để lộ ra vẻ khiếp sợ, đành phải cắn chặt răng, trợn mắt lườm đối phương.
Văn Thái Lai song quyền nắm chặt, các đốt ngón tay kêu lách cách như bùa đòi mạng, nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Khang Hi, Văn Thái Lai cười gằn một tiếng: "Cẩu hoàng đế, Văn mỗ tiễn ngươi một đoạn đường."
Khang Hi nhắm hai mắt lại cam chịu số phận, có điều cơn đau trong tưởng tượng chưa truyền đến, ngược lại nghe thấy đối diện truyền đến một trận kinh hô, không khỏi mở to mắt, chỉ thấy một thanh kiếm gỗ vẫn còn rung rung cắm trên gạch vàng trước mặt, tỏa ra những tiếng động như rồng ngâm.
Nhận ra thanh kiếm gỗ này, Khang Hi lập tức cảm thấy vui sướng vì có thể sống sót sau đại nạn, mừng rỡ nói: "Thanh Thư!"
Nghĩ đến quan hệ không thê nói rõ giữa Hồng Hoa hội và Càn tong (cũng chính t à Bảo Thân vương Hoằng Lịch của thế giói này), Tông Thanh Thư cười nhạt, "Hồng Hoa hội các ngươi không phải cũng bán mạng cho người Mãn à?"
Lời vừa nói ra, bất kế tà Hồng Hoa hội hay tà Khang Hi đ'êu biến sắc.
Trần Gia Lạc trầm giọng nói: "Chỉ cần có thê khôi phục giang sơn của người Hán, tạm thời thỏa hiệp có ngại chi?"
Tống Thanh Thư hừ một tiếng: "Một khi đã như vậy, các hạ cần gì phải chơi tiêu chuẩn song trọng nữa?" Trong lòng thầm chêm thêm một câu: Chỉ các ngươi có ý đồ chứ không cho ta có mục đích à.
"Đối với toại tay sai triều đình này việc gì phải nhiều lời!" Văn Thái Lai vừa rồi bị hắn một kiếm bức lui, cho rằng đối phương chỉ là đánh lén từ sau lưng, trong lòng rất không cam lòng.
"Ngươi xem, cho dù nói hay đến mấy, đến cuối cùng vẫn không phải là dựa vào quyền đầu để giải quyết vấn đề à." Tống Thanh Thư nhún nhún vai, xòe tay nói.
"Tổng đà chủ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta cần tốc chiến tốc thắng." Lúc này một thiếu phụ diện mạo xinh đẹp, da trắng tiến lên nói.
Chung quanh khắp nơi đều là máu tươi và tử thi, giống như Tu La Luyện Ngục, lúc này lại xuất hiện một thiếu phụ quyến rũ, lập tức khiến túc sát chi khí trong sân có thêm một tia nhu tình.
Tống Thanh Thư thấy nàng ta tay mềm nắm dao sắc mà như cầm hoa tươi, thần sắc khẩn trương, khiến cho người ta nhìn thấy lại giống như môi anh đào mỉm cười, Tống Thanh Thư trong lòng thầm khen: thiếu phụ đẹp quá.
Nghe thấy tời nhắc, Trần Gia Lạc gật gật đầu, vung tay lên: "Mọi người cùng tiến lên, tốc chiến tốc thắng." Nói xong giơ kiếm đâm tới.
Tống Thanh Thư lại không cho hắn cơ hội này, vận kình lực giữa ngón tay, bẻ gãy trường kiếm của Vô Trần đạo nhân, thừa dịp đối phương mất đi trọng tâm, cầm kiếm đã gãy một nửa búng bay ngược lại.
Kêu thảm một tiếng, đạo nhân đạo nhân vội vàng lui về phía sau, trên vai phải đã bị một đoạn kiếm cắm sâu, tay trái hắn đã đứt, hơn nửa công phu đều ở trên kiếm pháp tay phải, không ngờ vừa đối mặt đã mất đi sức chiến đấu, kinh hãi nhìn lại trong sân.
Động tác của Tống Thanh Thư như nước chảy mây trôi, vừa bức lui Vô Trần, tay phải cầm kiếm gỗ cắm trên đất dùng sức hất lên, nhổ bật mấy tấm gạch vàng xung quanh.
Gạch vàng được ngự diêu dùng mật pháp nung thành, là một loại gạch chất lượng chuyên môn được sử dụng cho những kiến trúc quan trọng trong cung, tính chất cứng rắn, gõ có tiếng vang như vàng đá. Tam đương gia Thiên Tí Như Lai Triệu Bán Sơn của dùng dùng ám khí tung hoành giang hồ, thấy tổng đà chủ phát mệnh lệnh, ống tay áo vung^ lên, phi hoàng thạch, ám tiễn, thiết liên tử... Các loại ám khí ào ào bắn về phía Khang Hi phía sau Tống Thanh Thư.
Nhị đương gia Vô Trần đạo nhân trước khi Trần Gia Lạc đại thành vẫn là cao thủ số một của Hồng Hoa hội, "Bảy mươi hai lộ Truy Hồn Đoạt Mệnh kiếm", nhanh như lưu tinh, Trần Gia Lạc còn chưa tới, mũi kiếm của hắn đã cách trước mặt Khang Hi ba thước.
Tứ đương gia Bôn Lôi Thủ Văn Thái Lai hét lớn một tiếng, lăng không một chưởng đánh về phía Khang Hi, thế như sấm sét.
Hai huynh đệ Thường Hách Chí Thường Bá Chí vận Hắc Sát chưởng, một trái một phải, phối hợp khăng khít tấn công Tống Thanh Thư, định phối hợp với tổng đà chủ cầm chân Tống Thanh
Thư. Kiếm của Trần Gia Lạc rất nhanh, hắn vốn ở xa nhất, lại chỉ chậm hơn Văn Thái Lai ở gần nhất có một chút, Tống Thanh Thư cũng không dám dùng tay không đỡ kiếm trong tay hắn, trong lòng lại cảm thấy đáng tiếc thay cho đối phương, bộ kiếm pháp này tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng lại quá rườm rà. Kiếm gỗ của Tống Thanh Thư, sử dụng nhu kình hất mấy viên gạch vàng hình vuông cực lớn về phía trước, vừa hay đỡ được ám khí chi chít của Triệu Bán Sơn.
Văn Thái Lai lăng không hạ xuống, cũng bị những gạch vàng này cản đường, bất đắc dĩ dành phải dùng chưởng lực trực tiếp đón đỡ.
Ầm một tiếng, gạch vàng cứng rắn vô cùng bị chưởng lực của hắn đánh văng ra bốn phía, Văn Thái Lai chỉ cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, song chưởng tê rần, còn chưa kịp thở thì một quyền đầu đã xuyên qua gạch đầy trời, lặng lẽ đánh lên ngực trái của hắn.
Nhìn Văn Thái Lai vẻ mặt như tờ giấy vàng, chật vật ngã ra sau, Tống Thanh Thư thu hồi quyền đầu đầy tiếc nuối, nếu không phải phải ứng phó với Trần Gia Lạc và huynh đệ Thường thị, một cú Đại Phục Ma quyền vừa rồi chỉ sợ đã lấy đi tính mạng của Văn Thái Lai rồi. Những người còn lại của Hồng Hoa hội, võ công không cao minh bằng mấy người này, trong chớp mắt đã bị bỏ lại phía sau.
Sau khi thông hiểu đạo lí của Ngũ nhạc kiếm pháp trong sơn động của Tư Quá nhai, tạo nghệ của Tống Thanh Thư trên kiếm pháp đã có thể nói lô hỏa thuần thanh, hai lần so đấu với Phong Thanh Dương lại khiến hắn có được không ít ích lợi, về sau lại dần dần lĩnh hội kiếm ý ẩn chứa trong di khắc của Độc Cô Cầu Bại, có thể nói chỉ dùng kiếm pháp mà luận thì Tống Thanh Thư đã đạt tới cấp bậc tông sư.
Kiếm thuật của Vô Trần đạo nhân mặc dù tinh diệu, nhưng dù sao vẫn chưa đạt tới mức độ phản phác quy chân, một người theo đuổi nhanh độc chuẩn, trong mắt Tống Thanh Thư, lại để lại sơ hở trí mạng.
Vô Trần đạo nhân thấy mũi kiếm sắp đâm trúng cổ họng của Khang Hi thì trong lòng mừng lắm, lại đột nhiên phát hiện không thể đi tới thêm chút nào. Đập vào mắt là thân kiếm của mình không ngờ bị hai ngón tay của Tống Thanh Thư kẹp chặt, trong lòng không khỏi hoảng hốt, vội vàng vận khởi Đoạt Mệnh Liên Hoàn thối muốn đá vào người đối phương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận