Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 236: Tình nghĩa khó toàn (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Vào buồng, Tông Thanh Thư thấy Dư Ngư Đồng đang lặng lẽ ngồi ở một góc, vẻ anh tuâh cùng với khí chất đặc biệt, quả nhiên không hô là nữ sát thủ của thiêu.
"Một thân cônng phu trấn định của Du thiếu hiệp thật sự khiến Tống mỗ bội phục không thôi." Nghe thấy tiếng của Tống Thanh Thư, Dư Ngư Đồng mở mắt, nhìn hẳn.
Trong ánh mắt lóe tên mộqt tia oán hận, Dư Ngư Đồng cười lạnh nói: "Không biết Tống đại nhân tới có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám." Tống Thanh Thư thản nhiên như không nói, "Chỉ là thượnng đã hạ chỉ ngày mai sẽ xử trảm mấy vị, Tống mỗ đặc biệt tới thăm ngươi mà thôi."
Thân thể Dư Ngư Đồng không khỏi run run, thản nhiên cười nói: "Trước khi chúng ta vào cung ám sát đã mang lòng quyết tử rồi, chỉ đáng tiếc cuối cùng không thành công, còn phải đa tạ các hạ đã ban tặng."
"Không dám nhận không dám nhận, " Tống Thanh Thư cười mỉa nói, "Ngươi và ta đều là thân bất do kỷ, chỉ thương cho một người mà thôi."
"Tống đại nhân cố ý tới đây^ chắc không phải là để tâm sự với ta chứ." Dư Ngư Đồng nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
"Tống mỗ được người ta nhờ, cố ý tới cứu Dư thiếu hiệp ra ngoài." Tống Thanh Thư nói.
"Được người nào nhờ thế?" Dư Ngư Đồng không tin lời Tống Thanh Thư, vẻ mặt tràn ngập đề phòng, trong lòng không ngừng đoán trong hồ lô của đối phương rốt cuộc giấu cái gì.
"Một tiểu cô nương đáng yêu." Tống Thanh Thư không nói thẳng ra tính danh của Lý Nguyên Chỉ.
Nghe thấy lời nói của Tống Thanh Thư, tim Dư Ngư Đồng càng đập mạnh, tuy biết rõ mình không nên nghĩ theo hướng đó, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi thầm nghĩ: Ánh mắt tứ tẩu thường ngày nhìn ta cũng không phải là không hề có tình ý, chỉ tiếc nàng ta đã là thê tử của tứ ca, nếu tứ ca. . . "Là nàng ta?" Dư Ngư Đồng lập tức có chút thất thần, rất nhanh liền hiểu ra người mà đối phương nói là ai.
"Nàng ta sao lại quen biết với ngươi?" Dư Ngư Đồng lúc này trong lòng cũng tràn ngập lo lắng.
"Hiện tại không phải lúc thảo luận mấy vấn đề này." Tống Thanh Thư lắc đầu, không trả lời, từ từ đi lại trong phòng, "Tống mỗ phụ trách điều tra tình huống của các vị đương gia Hồng Hoa hội, vừa hay phát hiện ra một đoạn quan hệ thú vị." "Là gì?" Trong lòng Dư Ngư Đồng giật thót, sắc mặt lập tức trở nên mất tự nhiên.
"Một thiếu niên hiệp khách anh tuấn tiêu sái văn võ song toàn, vốn ở trong bang có tiền đồ rất sáng lạn, chỉ tiếc lại mê luyến một thiếu phụ xinh đẹp thanh tao, hơn nữa thiếu phụ này còn là thê tử của huynh trưởng kết nghĩa với hắn, thật đúng là kẻ hữu tình mà vô nghĩa đệ nhất thiên cổ..." Thanh âm của Tống Thanh Thư im bặt, càng nói vẻ mặt càng cổ quái, sao cảm thấy giống như là đang nói mình và Băng Tuyết Nhi thế nhỉ, những lời này sao giống như tự tát vào mặt.
"Đừng nói nữa!" Thích Lạc Băng là tâm ma lớn nhất trong đời Dư Ngư Đồng, không khỏi thống khổ vạn phần. "Thế cũng có gì đâu." Tống Thanh Thư cười nhạo, "Nam nữ hoan ái là rất bình thường, chỉ cần trong lòng có đối phương có ngươi, cho dù nàng ta là thê tử của người khác thì sao, không thể ly hôn à?"
"Nhưng tứ tẩu vô cùng yêu Văn tứ ca, đối với ta chỉ có tình nghĩa tỷ đệ." Dư Ngư Đồng thì thào nói.
"Nếu Văn Thái Lai chết thì sao? Ngươi thừa dịp trống mà vào, chẳng lẽ Lạc Băng sẽ không yêu ngươi à?" Vẻ mặt của Tống Thanh Thư lúc
này cực kỳ giống tiểu ác ma trên đầu mọc sừng.

Bình Luận

0 Thảo luận