Vi Tiểu Bảo nghe mà như cha chết mẹ chết, trong Còng buồn bã không thôi: Xong rồi xong rồi, A Kha của ta sao tại thành tão bà của nguời khác rồi. Không được không được, Tiểu Bảo ngươi nhất định phải tỉnh táo, lão tử cả đời sẽ bám ngươi cả đời như âm hồn không tiêu tán. Cho dù ngươi cưới mười tám Cần thì tần thứ mười chín cũng phải Cà cưới lão tử.
Tống Thanh Thư lại rất trấn định: "Không biết Vương gia có thư trao đổi với Bảo Thân Vương chưa?"
Ngô Tam Quế do dự một chút, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: "Chưa." Hắn chỉ có ý này, chưa tính (à chính thức kết làm thân gia với Bào Thân Vương. Việc này tra cái tà biết, Ngô Tam Quế cũng không muôn nói dối, nếu bị người trong triều đình nắm thóp, tuy mình không sợ tội khi quân nhưng tóm tại vẫn có chút phiền phức.
"Nếu chưa thì Vương gia không ngại nghĩ lại cho Vi đại nhân đi, hắn tuổi còn trẻ mà đã quyền cao chức trọng, lần này hoàng thượng lại tự mình làm mai cho hắn, có thể chứng minh tiền đồ vô lượng của hắn." Tống Thanh Thư không nhanh không chậm nói, cố ý mà như vô tình lấy Khang Hi ra để đè Ngô Tam Quế.
Da mặt Ngô Tam Quế co rúm lại, vội vàng cười nói: "Tiểu Vương sẽ suy nghĩ cẩn thận, bởi vì phải thương nghị với cùng phu nhân, qua mấy ngày nữa sẽ trả lời hai vị đại nhân nhé."
"Đương nhiên rồi." Tống Thanh Thư bưng chén rượu lên nói, "Nào nào nào, hạ quan kính Vương gia một ly." Không khí khó xử trên bàn tiệc đã mất, mọi người ca tụng lẫn nhau.
Ngô Ứng Hùng tự mình đưa Vi Tiểu Bảo trở lại An Phụ viên, tới đại sảnh ngồi, Ngô Ứng Hùng hai tay theo thứ tự dâng hai hộp gấm, nói: "Ở đây có ít bạc vụn, xin Vi tước gia và Tống tướng quân nhận cho.
Đợi đại giá bắc quy, phụ vương còn có tâm ý khác để bù đắp cho sự vất vả của hai vị đại nhân."
Vi Tiểu Bảo và Tống Thanh Thư nhìn nhau, cười nói: "Không cần khách khí vậy đâu. Lúc ta xuất kinh hoàng thượng có nói với ta 'Tiểu Quế Tử, mọi người nói Ngô Tam Quế tà gian thần, ngươi tự mình đi xem cho ta, xem rốt cuộc là trung thần hay là gian thần. Ngươi nên nhìn cho kỹ, chớ có lầm lẫn.' Ta nói: 'Hoàng thượng cứ an tâm, nô tài sẽ mở to hai mắt mà xem, nhìn kỹ từ đầu đến cuối.' ha ha, tiểu vương gia, là trung hay gian, chẳng phải là từ một cái miệng nói ra à."
Ngô Ứng Hùng nghe mà không khỏi thầm tức giận: "Giang sơn Đại Thanh của ngươi đều là cha ta một tay đánh hạ cho ngươi. Sau khi đại sự đã định lại vong ân phụ nghĩa, tra hỏi phụ tử ta là trung hay gian, như vậy xem ra việc gả công chúa chưa chắc là có hảo tâm." Nói: "Cha con ta trung thành tận tâm làm việc cho hoàng thượng, làm chó làm ngựa cũng không báo đáp được ân đức của hoàng thượng."
Tống Thanh Thư thấy bộ dạng tức giận mà không dám nói của Ngô Ứng Hùng, trong lòng cảm thán: "Ngô Ứng Hùng tướng mạo anh tuấn, đi lại hiên ngang, đích xác có phong phạm con nhà tướng môn, chỉ tiếc dù sao cũng vẫn trẻ tuổi, công phu hàm dưỡng vẫn tu luyện chưa tốt, so với Ngô Tam Quế vui buồn không lộ ra mặt thì còn kém xa. Kém xa hắn biết vị hôn thê trong khoảng thời gian này đã bị Vi Tiểu Bảo chơi đủ các loại tư thế, không biết liệu có nhìn được nữa không nhỉ?"
Tống Thanh Thư đặt hộp gấm sang một bên, không thèm để ý, ngược lại nhíu mày nói: "Vi huynh đệ, ta chỉ sợ chúng ta có mạng lấy tiền nhưng không có mạng để tiêu tiền thôi."
Vi Tiểu Bảo bị dọa cho nhảy dựng, cũng từ trong vui sướng bình tĩnh lại: "Tống đại ca vì sao lại nói như vậy." Vi Tiểu Bảo gác chân, nói: "Đúng vậy, ta cũng biết ngươi rất trung thành. Nếu Hoàng thượng không tin ngươi thì cũng không cho ngươi là muội phu. Tiểu vương gia, ngươi làm muội phu của hoàng đế, thăng liền tám cấp, đúng là nhanh quá."
Ngô Ứng Hùng nói: "Đó là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Vi tước gia giúp đỡ chu toàn, ta vô cùng cảm kích." Vi Tiểu Bảo thầm nghĩ: "Trong khoảng thời gian này ta có thể dạy cho lão bà của ngươi thành ngoan ngoãn dễ bảo, không biết ngươi có phải cũng vô cùng cảm kích hay không?"
Tiễn Ngô Ứng Hùng ra ngoài, hai người mở hộp gấm ra xem, bên trong là mười tập ngân phiếu, mỗi tập bốn mươi tờ, mỗi tờ năm trăm lượng, cộng lại là hai mươi vạn lượng bạc. Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, quay đầu nói với Tống Thanh Thư: "Tống đại ca, quả trứng rùa này ra tay cũng rộng rãi thật, hai mươi vạn lượng bạc, chỉ để chi tiêu linh tinh. Nếu lão tử đòi một khoản tiêu lớn, vậy chẳng phải là là một trăm vạn, hai trăm vạn à?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận