Lý Nguyên Chỉ giật mình, còn tưởng rằng tà Tống Thanh Thư đã trở tại, vội vàng kéo chăn che xuân quang tộ ra ngoài của Lạc Băng.
"Thanh Thanh tỷ tỷ, thì ra tà ngươi." Lý Nguyên Chỉ sợ hãi vỗ vỗ ngực, "Nàng ta tà thập nhất đương gia của Hồng Hoa hội, Uyên Ương Đao Lạc Băng."
Cất Kim Xà Kiếm, Hạ Thanh Thanh đi tới bên giường, thấy nữ nhân dưới chăn có một khuôn mặt quyến rũ, trong cơn hôn mê thỉnh thoảng tại tọ ra vẻ thống khổ, nghi hoặc hỏi: "Hông Hoa hội nổi danh ngang với Thiên Địa hội? Nàng ta sao tại ở trong hoàng cung, tại còn bị thương nữa."
Lý Nguyên Chỉ đành phải kể lại chuyện Hồng Hoa hội vào cung ám sát, Tống Thanh Thư cứu giá đúng lúc, hại bọn họ gần như toàn quân bị diệt cho Hạ Thanh Thanh nghe.
Lý Nguyên Chỉ dù sao cũng là tiểu thư nhà quan, trong lòng nàng ta vẫn không cảm thấy hành vi của Tống Thanh Thư có gì không đúng, chỉ là lo lắng cho sự an nguy của Dư Ngư Đồng mà thôi.
Hạ Thanh Thanh thì lại khác, hôm nay ngay cả Phong Thanh Dương kiếm pháp thông cũng đánh bại, biết trong cuộc đời này muốn tìm Đông Phương Bất Bại báo thù đã là chuyện không thể, hiện tại tất cả sự chú ý đều chuyển dời đến trên người một đại cừu nhân khác là Khang Hi, lúc trước Tống Thanh Thư không giúp nàng ám sát Khang Hi thì thôi, hôm nay không ngờ còn ra tay ngăn cản Hồng Hoa hội, theo như tình huống Lý Nguyên Chỉ miêu tả, nếu Tống Thanh Thư không ra tay, người của Hồng Hoa hội đã ám sát thành công rồi.
Nghe Lý Nguyên Chỉ kể xong, sắc mặt Hạ Thanh Thanh càng lúc càng khó coi.
"Thanh Thanh tỷ tỷ, ngươi lát nữa giúp ta giấu nàng ta được không?" Lý Nguyên Chỉ chỉ vào Lạc Băng ở trên giường nói, "Ta lo Tống đại
ca nhìn thấy nàng tasẽ..."
"Sẽ gì?" Hạ Thanh Thanh cười tạnh nói, "Sẽ dẫn nàng ta tới chỗ Khang Hi để lĩnh thưởng à? Trước kia ta khuyên ngươi không phải lo, hiện tại xem ra thì cũng chưa chắc."
"Tham kiến Tống đại nhân!" Nghe thấy thanh âm hành lễ của thị vệ cách đó không xa, Lý Nguyên Chỉ không khỏi biến sắc, vội vàng nhảy lên giường, che chăn lên người mình và Lạc Băng.
Lý Nguyên Chỉ ừ một tiếng, nói: "Tống đại ca, ta đã cởi quần áo rồi... Ngươi... có thể ra ngoài không?" Vừa nói trên mặt còn hiện ra vẻ thẹn thùng.
Thấy nàng vẻ mặt diễn y như thật của nàng ta, Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái nói: "Lạc Băng mất máu quá nhiều, khí tức vốn là mỏng manh, ngươi bịt chăn kín như vậy, không sợ nàng ta bí khí mà chết à?"
"Ối trời!" Lý Nguyên Chỉ hoảng sợ, vội vàng kéo chăn ra, thấy Lạc Băng hô hấp như thường, mới yên lòng.
"Lý nha đầu, ngươi hiện ra trước mặt ta như vậy, không sợ xuân quang lộ hết à?" Tống Thanh Thư khoanh tay, đứng dựa vào cửa, ung dung nhìn Lý Nguyên Chỉ. Cúi đầu thấy quần áo của mình vẫn chỉnh tề, Lý Nguyên Chỉ mặt nóng lên, biết hắn là đang ám chỉ vừa rồi mình nói dối, không khỏi đùa giỡn: "Tống đại ca, ngươi xấu quá đi! Đã biết rõ rồi còn trêu ta."
Tống Thanh Thư mỉm cười, cầm gói thuốc trong tay ném qua, nói: "Đây là thuốc kim sang tốt nhất ta lấy ở chỗ ngự y đó, mau bôi lên vết thương của Lạc Băng đi."
"Thanh Thanh tỷ tỷ, ngươi có thể tới đây bôi giúp ta không?" Lý Nguyên Chỉ nhảy xuống giường, cầm thuốc kim sang điềm đạm đáng yêu nhìn Hạ Thanh Thanh. Rất nhanh Tống Thanh Thư liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hạ Thanh Thanh, không khỏi mở miệng khuyên giải an ủi: "Ta cũng nghe nói tới kết quả quyết đấu hôm nay rồi, Viên phu nhân ngươi. . ."
Hạ Thanh Thanh cười nhạt, mặt không biểu tình xoay người sang chỗ khác, ngồi cạnh cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ánh trăng bên ngoài.
Tống Thanh Thư sửng sốt, có điều trong nhất thời cũng không biết an ủi nàng ta thế nào, quay đầu sang, thấy Lý Nguyên Chỉ nằm trên giường, chăn che kín người, chỉ lộ ra đôi mắt.
Thấy vậy, Tống Thanh Thư không khỏi cười nói: "Lý nha đầu, ngươi ngủ sớm thế?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận