"Được được, bản đại nhân thích nhất nghe hát, đúng rồi nghe hát há Eại không có đánh bài, không biết trong phù có bố trí sòng bạc không nhỉ?"
"Có có, trừ những cái này ra còn có cô nương ồn nhu hiểu ý bầu bạn nữa."
"Ha ha ha, thê' tử ngươi thật tà hiểu ta."
Lại nói bên kia sau khi Phúc Khang An rời khỏi phủ Bình Tây Vương, đột nhiên một đại nội thị vệ một người mặc hoàng mã quái chạy tới, "Khởi bẩm tiểu vương gia, công chúa nhà ta mời ngài tới An Phụ viên gặp mặt."
"Công chúa?" Phúc Khang An mặt tộ vẻ nghi hoặc, đợi đối phương nhắc tới An Phụ viên mới hiểu là Kiến Ninh công chúa, nhân vật chính được Khang Hi tứ hôn lần này.
Tiếp nhận thiệp mời thủ hạ truyền tới, Phúc Khang An thấy bên trên gọi là đường huynh thì kinh ngạc không thôi, đột nhiên tỉnh ngộ, dựa theo bối phận thì mình và Kiến Ninh đích xác xem như là đường huynh muội.
Đợi khi đọc rõ nội dung trong thiệp mời thì sắc mặt lại trở nên cổ quái, trong đầu hiện lên một cố sự: Một thiếu nữ hoàng tộc trong lúc vô tình nghe nói ở phương bắc xa xôi còn có đường huynh năng chinh thiện chiến tuổi tác lại xấp xỉ với mình, sau đó thì nghĩ hết tất cả biện pháp hỏi thăm về tin tức của hắn, nghe thấy hắn đánh thắng hết trận này tới trận khác thì trong lòng càng lúc càng quý. Lần này được gả tới Sơn Hải quan, trong lúc vô tình biết đường huynh kia cũng ở gần, rốt cuộc không nhịn được muốn gặp đại anh hùng trong lòng một lần...
Phúc Khang An vốn cũng không muốn có quan hệ với người bên Khang Hi, cho nên tuy biết công chúa ở An Phụ viên, nhưng lại không hề có ý muốn tới bái phỏng, nhưng tình cảm dào dạt trong phong thư khiến hắn trở nên do dự.
Vừa đính ước hôn sự với một quận chúa khuynh quốc khuynh thành, Phúc Khang An đang xuân phong đắc ý, hiện tại tại nhận được tín hiệu từ một công chúa kim chi ngọc diệp, tập tức tòng tự tin bành trướng cực độ, đầu óc mất tỉnh táo, trực tiếp phân phó thủ hạ: "Quay tại, tới An Phụ viên."
Phúc Khang An ngửi thấy mùi thơm từ trên người nàng ta truyền đến, trong lòng khẽ động, đi lên phía^ trước, hai người cách nhau khá gần, nhìn thấy khuôn mặt tú lệ, da trắng như sữa của nàng ta, thầm nghĩ: "Tiểu công chúa này trông đẹp thật."
Kiến Ninh vốn cũng được coi là một tiểu mỹ nhân, lần này để câu dẫn Phúc Khang An, lại trang điểm kỹ càng một phen. Phúc Khang An do dự một chút, ra hiệu cho đám Ngọc Chân Tử canh ở bên ngoài rồi đẩy cửa bước vào.
"Tiểu muội Kiến Ninh, bái kiến vương huynh." Phúc Khang An vừa vào cửa, liền nhìn thấy cách đó không xa một thiếu nữ mặc cung trang đang chân thành thi lễ với mình. "Công chúa khách khí rồi, theo lý thì nên là tiểu Vương hành lễ với ngươi." Khi Phúc Khang An đỡ nàng ta dậy, vô tình chạm phải da thịt trên cổ tay nàng ta, chỉ cảm thấy man mát mịn màng, thầm nghĩ tiểu tử Ngô Ứng Hùng diễm phúc cũng sâu đấy.
Kiến Ninh thầm cười lạnh, nàng ta thường ngày diễn kịch lừa người là việc am hiểu nhất, vội vàng lộ ra nụ cười tươi tắn, "Mấy năm gần đây vương huynh uy chấn Liêu Đông, khiến binh lính Mông Cổ vừa nghe tên đã sợ mất mật, tiểu muội là nữ lưu yếu đuối, sao dám nhận sự thi lễ của vương huynh. Tiểu muội có chuẩn bị chút rượu nhạt, hy vọng vương huynh có thể nể mặt. Nhân cơ hội kể về những chiến sự đã trải qua trước kia, ví dụ như chiến dịch tiểu Kim Xuyên, còn cả trận chiến Khuếch Nhĩ Khách, trước kia chỉ dựa vào những tin nghe hơi nồi chõ của thái giám cung nữ, tiểu muội trong lòng vẫn luôn tiếc nuối." Đương nhiên Phúc Khang An thân là thống soái một, trong đầu vẫn giữ được một tia tỉnh táo cuối cùng. Hắn hiểu mình và Kiến Ninh đều là người trong hoàng tộc, kể ra thì coi như là huynh muội, bị người hữu tâm thấy cũng không tính là thất lễ, huống chi trong lòng hắn quả thực cũng muốn gặp vị muội muội ái mộ mình ssm xem nàng ta trông thế nào.
"Công chúa đã ở trong phòng thiết yến chờ từ lâu, tiểu vương gia cứ tự nhiên." Khi vào An Phụ viên, thị vệ dẫn Phúc Khang An tới phòng riêng của công chúa rồi lui xuống. Phúc Khang An còn trẻ đã thành danh, tự thấy không kém bất kỳ danh tướng trong lịch sử nào, bị Kiến Ninh gãi trúng chỗ đắc ý nhất trong đời, bất tri bất giác ngồi ngay xuống.
Bưng chén rượu trước mặt tên, Phúc Khang An có chút do dự, Kiến Ninh đoán trúng tâm tư của hắn, bật cười: "Sao thê', sợ ta hạ độc à?"
Tuy Phúc Khang An biết rõ hoàng thất trừ phi đến cuối cùng thòi điểm, bằng không rất ít dùng (oại phương pháp đơn giản thô bạo này, nhưng hắn rất quen thuộc với văn hóa dân tộc Hán biết rõ "Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ", cho nên nhìn Kiêh Ninh mỉm cười.
Kiến Ninh vươn tay ra nhận (ấy chén rượu trong tay hắn, đặt bên môi, nhấp một ngụm, tại đưa trả cho Phúc Khang An: "Vương huynh, giờ thì ngươi yên tâm rồi chứ?" Vành chén còn lưu dấu son, dưới cổ tay trắng nõn của Kiến Ninh càng trở nên nổi bật, Phúc Khang An trong lòng rung động, mặc dù biết rõ như vậy là có chút không ổn, nhưng nội tiết tố của nam nhân vẫn khiến hắn có chút hưởng thụ khí tức ám muội trong phòng.
Phúc Khang An vốn là cao thủ chơi hoa, nhìn chén rượu trong tay, nhẹ nhàng quay chén, đặt môi đúng vào vết son của Kiến Ninh rồi uống một hơi cạn sạch.
Tuy Kiến Ninh trong lòng tức giận, nhưng vì hạnh phúc ngày sau, không thể không tươi cười. Phúc Khang An thấy vừa rồi mình đã truyền đủ tín hiệu, đối phương không ngờ không chút tức giận, trong lòng lại miên man bất định.
Một chén rượu ấm vào bụng, Kiến Ninh cảm thấy cả người càng lúc càng nóng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng: Tiểu Bảo vì sao vẫn chưa...
Trong đầu Phúc Khang An cũng dần dần trở nên mơ hồ, nhìn nữ nhân trước mắt hai má do say mà ửng đỏ, chỉ cảm thấy trong bụng
dâng lên một tia nhiệt khí, liền đứng lên bước về phía Kiến Ninh.
"Công chúa, ta hơi say rồi, nói năng có chút không rõ ràng, chúng ta ngồi gần nhau hơn chút, ta kể cho ngươi một chuyện lạ lúc trước gặp phải ở Tiểu Kim Xuyên." Phúc Khang An đi tới ngồi xuống bên cạnh Kiến Ninh, thuận thế ôm lấy eo nàng ta.
Kiến Ninh theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng không biết vì sao, cả người mềm nhũn, giống như mất hết khí lực, đẩy đối phương mấy lần nhưng lại không thể nào đẩy ra được, hơn nữa nhìn mặt nghiêng tuấn lãng của Phúc Khang An, dường như cũng không đáng ghét như vậy.
Chỉ là hiện tại đang ở địa bàn của Ngô Tam Quế, làm như vậy nói chung vẫn có chút không ổn, nhưng hai người thân là hạ nhân, hiện tại cũng không tiện xông vào làm mất hứng thú của chủ nhân, đành phải vừa khẩn cầu Phúc Khang An làm nhanh lên, vừa phái người phong tỏa phạm vi trăm mét, không cho bất' kỳ một ai tới gần. Kiến Ninh giờ mới thấy hoảng, trong lòng vừa mắng Vi Tiểu Bảo chậm chạp chưa đến vừa lẩm bẩm nói: "Đừng... Đừng..."
Phúc Khang An thấy Kiến Ninh phản kháng yếu đuối không có sức, còn tưởng rằng nàng ta đang giả vờ xấu hổ, trong lòng cười thầm, chế trụ hai tay nàng ta, thuận tay buông rèm giường treo hờ xuống. "Như vậy cũng được, đợi lát nữa đợi quả trứng rùa Ngô Ứng Hùng tiến vào thấy, Phúc Khang An có lý cũng không thể nói rõ." Kiến Ninh thầm an ủi bản thân, cũng thuận thế ngả vào lòng Phúc Khang An.
Phúc Khang An chỉ cảm thấy nữ nhân trong lòng càng lúc càng mềm, nghĩ đến đối phương tỏ rõ trước giờ luôn yêu thương nhung nhớ, cũng không khỏi sắc tâm đại động, bế ngang nàng ta đưa lên giường. Nghe thấy trong phòng truyền ra thanh âm, Ngọc Chân Tử và Điền Quy Nông ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ tiểu vương gia gan không khỏi quá lớn rồi, ngay cả quá môn chưa qua cửa của Ngô Tam Quế cũng dám động chạm.
Hai người bọn họ tuy trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không sinh ra hoài nghi, Phúc Khang An trước nay là chuyên gia đuổi hoa theo liễu, ở Thịnh kinh thành cũng thường xuyên bằng vào thân phận cao quý và vẻ ngoài tuấn tú của mình, câu dẫn không ít nữ nhân xinh đẹp lên giường.
Trong phủ Bình Tây Vương, phụ tử Ngô Tam Quê' thấy Vi Tiêu Bảo xem diễn tới nhập thần, trong tòng cuối cùng thờ phào nhẹ nhõm: "Thà đắc tội với quân tử chứ không thê đắc tội với tiểu nhân, hiệnn tại xem ra cuối cùng cũng miễn cưỡng trấn an được Vi Tiểu Bảo rồi. Đợi tát nữa bổ khuyết thêm một phân hậu tễ, đối phương trờ tại kinh thành niêm tình mình, ở trước mặt Khang Hi dù sao cũnqg phải nói đôi ba tời hay..."
Bọn họ nào biết Vi Tiểu Bảo túc này đang nghĩ tới bên Kiêh Ninh: "Con bà nó, không ngờ cũng có một ngày tào tử Vi Tiêu Bảo chủ động tàm rùa tông xanh.n.." Quay đầu thấy trên mặt Ngô ứng Hùng đang nở nịnh nọt nịnh nọt, trong tòng không khỏi oán thầm không thôi: "Cười đi cười đi.... Lão bà ngươi đang bị tên mặt trắng đó đùa bỡn đấy... À, đúng rồi, cồng chúa cũng không phải tão bà cùa ta, ta ở đây đau tòng tàm cái quái gì? Cùng tắm thì cũng chỉ tà tàm một hồi anh em đông hao với tên mặt trắng kia mà thôi, ha ha ha." Vừa nghĩ vậy, trong tòng Vi Tiểu Bảo quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
"Vỉ tước gia, Tống tướng quân, đại... sự không ổn rồi..." Lúc này một đại nội thị vệ mặc hoàng mã quái chạy vào, đi tới trước mặt Vỉ Tiểu Bảo và Tống Thanh Thư, đang muốn bẩm báo thì đột nhiên phát hiện cha con Ngô Tam Quế cũng ở đây, tập tức tộ ra vẻ mặt khó xử muốn nói tại thôi.
"Nếu hai vị đại nhân có việc, cha con chúng ta tới bên kia xem chơi bài trước." Ngô Tam Quế cười cười đứng lên.
"Cũng chẳng phải tà không thể nói với người khác, Bình Tây Vương khách khí rồi, " Tống Thanh Thư quay đầu nói với thị vệ, "Bình Tây Vương không phải người ngoài, ngươi cứ nói đừng ngại."
"Nhưng... Nhưng..." Đại nội thị vệ nhìn Ngô Tam Quế một cái, tập tức ấp a ấp úng.
"Cứ nói đi!" Tống Thanh Thư cũng cảm thấy có chút tức giận, trực tiếp quát.
Cha con Ngô Tam Quế nghe thấy Tống Thanh Thư nói "Bình Tây Vương không phải người ngoài", mặc dù biết rõ đối phương có ý tàm thân, nhưng trong lòng lại thoải mái không thôi, không khỏi tò mò nhìn thị vệ kia, xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Đại nội thị vệ cắn răng một cái, kiên trì lớn tiếng nói: "Thế tử của Bảo Thân Vương Phúc Khang An xâm nhập An Phụ viên, hiện tại đang ở trong phòng công chúa, có mưu đồ gây rối." Lời vừa nói ra, phủ Bình Tây Vương đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Nụ cười của cha con Ngô Tam Quế im bặt, Tống Thanh Thư giận dữ đứng lên: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thị vệ cuống quít giải thích: "Công chúa vốn có hảo ý, niệm tình cùng là người trong hoàng tộc nên mời Phúc Khang An tới phủ một chuyến. Nào ngờ Phúc Khang An lòng muông dạ thú, sau khi uống mấy chén rượu thì không ngờ bắt đầu động tay động chân với công chua..."
"Vậy đám các ngươi làm gì?" Vi Tiểu Bảo lập tức ném vỡ chán trà trong tay, vẻ mặt phẫn nộ chất vấn.
"Chúng ta bị thủ hạ của Phúc Khang An cản bên ngoài, không vào được." Thị vệ mặt lộ vẻ xấu hổ, "Cho nên mới vội vàng đến mời hai vị đại nhân trở về." "Đừng nói bậy!" Ngô Tam Quế mặt trầm như nước, hạ lệnh, "Lôi hết nô tài nói luyên thuyên ra ngoài chém! Những người còn lại trong phủ thì chờ đó, nếu còn dám lén nghị luận việc này, dùng cực hình hết cho ta."
Mọi người trong Vương phủ đều câm như hến, nhìn theo ba cha con Ngô Tam Quế dẫn đội cảnh vệ theo sát đám người Vi Tiểu Bảo. "Còn thất thần ra đó làm gì? Đi mau!" Vi Tiểu Bảo lườm tùy tùng, dẫn thủ hạ vội vàng chạy tới An Phụ viên.
Nghe thấy vị hôn thê bị làm nhục, mặt Ngô Ứng Hùng lập tức trầm xuống, Ngô Tam Quế dù sao cũng trải qua nhiều sóng gió rồi, lúc này trong lòng đã tràn ngập hoài nghi, vội vàng nói với Ngô Ứng Hùng: "Ngươi đừng gấp, chắc là Vi Tiểu Bảo khó chịu A Kha bị Phúc Khang An cướp đi, cố ý bôi bẩn, chúng ta trước tiên cứ đi cùng xem tình huống thế nào đã."
A Kha ở trong phòng thấy tin tức, cũng vội vàng chạy đến, thần sắc lo lắng hỏi: "Ta ở bên trong nghe thấy hạ nhân nói Phúc công tử.... Là thật à?"
Tống Thanh Thư cố ý mà như vô tình khống chế tốc độ, đê' đoàn người Ngô Tam Quê' vừa hay đuổi kịp, hai tốp nhân mã cũng không nhiều t ời, trực tiếp chạy như bay tới An Phụ viên
Vừa vào Ann Phụ viên không bao tâu, đoàn người đã bị thủ hạ của Phúc Khang An ngăn cản: "Người tới tà ai?"
Nhận rõ đúng tà thu hạ của Phúc Khang An, trong lòng Ngô Tam Quê' trầm xuống, giục ngựqa tiến tên: "Phúc Khang An có ở bên trong không?"
Nhận ra mặt của Ngô Tam Quế, thủ hạ của Phúc Khang An cả kinh, trong lòng biết hôm nay chỉ sợ gây ra họa lớn rồi, vội vàng cười bảo:n "Thì ra là Bình Tây Vương Gia, để nô tài phái người thông tri cho Phúc phúc ra nghênh đón." Nói xong ra hiệu cho một người bên cạnh chạy vào trong báo tin.
"Không cần!" Tống Thanh Thư trầm giọng quát, cổ tay lật khẽ, trực tiếp hút người đó lại, ném sang một bên, "Trước tiên trói lại đã!"
Do dự một lúc, nhìn hai đạo nhân mã binh hùng tướng mạnh ở đối diện, thủ hạ của Phúc Khang An đành tỏ bỏ dùng vũ lực để ngăn cản, đành phải thầm cầu nguyện bên trong bên trong nhận được tin tức, thu thập tàn cục thật nhanh.
Ngọc Chân Tử và Điền Quy Nông đang ngồi ở trong viện trêu đùa, đột nhiên phát hiện một đám người xông vào, vội vàng cầm vũ khí chặn trước cửa phòng.
Ngọc Chân Tử, Điền Quy Nông, Phúc Khang An có ở trong phòng không?" Nghĩ đến công chúa mà hoàng thượng ban cho mình, nói không chừng đang ở trong phòng chịu nhục, Ngô Ứng Hùng tức tới
nổ phổi, gạt người đứng ra, chất vấn.
"Thế tử ngàn vạn lần đừng hiểu tầm, tiểu vương gia chỉ uống rượu nói chuyện phiếm với công chúa mà thôi." Ngọc Chân Tử vội vàng giải thích.
"Đừng mà!" Lúc này bên trong đột nhiên truyền đến giọng nữ nức nở, toại tiếng thở dốc độc đáo này nam nhân ở đây nào còn không rõ rốt cuộc tà có chuyện gì?
"Phụ vương!" Ngô Ứng Hùng nôn nóng nhìn Ngô Tam Quế.
Ngô Tam Quế biết rõ, Phúc Khang An làm nhục công chúa ở trước mắt bao người, muốn che giấu cũng không được, tuyệt đối là tử tội. Nếu bị Ngô Ứng Hùng bắt, mình giết hắn cũng không phải, không giết cũng không phải. Nào ngờ Kiến Ninh không thèm nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm Vi Tiểu Bảo ở cửa, ánh mắt lạnh lùng tới đáng sợ.
"Con mẹ mày!" Ngô Ứng Hùng luôn tao nhã nhẹ nhàng cũng không nhịn được mà chửi ầm lên, nghĩ đến thê tử chưa qua cửa của mình không ngờ bị một nam nhân đè lên, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, sau này chỉ sợ cả đời sẽ phải sống trong tiếng cười nhạo của người khác.
"Đi theo ta!" Nói xong gọi đội thân vệ chuẩn bị đuổi theo hướng Phúc Khang An đào tẩu.
"Quay lại!" Ngô Tam Quế cũng rất đau đầu, vốn tưởng rằng chỉ là đám người Vi Tiểu Bảo diễn kịch, nhưng không ngờ Phúc Khang An thật sự đè công chúa lên giường. Tống Thanh Thư biến sắc, lao vào trước tiên, Ngọc Chân Tử quýnh lên vươn tay ra muốn cản hắn, kết quả bị Tống Thanh Thư một chiêu chấn bay ra xa mấy mét. Một cước đá văng cửa lớn, tình hình trong phòng lập tức lọt hết vào mắt mọi người.
Phúc Khang An phát giác công chúa phản kháng yếu ớt vô lực, còn tưởng rằng nàng ta chỉ làm ra vẻ e thẹn, cuối cùng nghe thấy trong thanh âm của nàng ta mang theo theo vẻ nức nở, cũng không quá để ý, nghĩ đến thân phận kim chi ngọc diệp của đối phương, ngược lại có một loại cảm giác cấm kỵ khác thường.
Đá văng cửa phòng bị đá văng, Phúc Khang An đang nằm trên người công chúa, thấy rõ người trong sân, đầu óc đột nhiên từ loạn thần mê tỉnh táo lại, nhìn rõ công chúa ở dưới thân, trong lòng biết việc hôm nay tuyệt đối không lành, nếu tiếp tục ở đây, nói không chừng còn mất cả mạng. Thân là đại nguyên soái binh mã Liêu Đông, Phúc Khang An quyết định rất nhanh, lập tức gọi thủ hạ yểm hộ: "Đi!"
Nói xong từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Tống Thanh Thư cũng không ngăn cản, ngược lại rất nhanh tiến lên kéo chăn che lên người Kiến Ninh, "Vi thần cứu giá chậm trễ, xin công chúa thứ tội!"
Không giết thì cả thiên hạ sẽ coi Ngô Tam Quế tà trò cười, ủng binh mấy chục vạn, con dâu bị người khác chơi mà không dám đánh rắm, sau này còn mặt mũi nào mà đi tranh thiên hạ. Nêu giết Phúc Khang An, tuyệt đối sẽ xé rách da mặt với Bảo Thân Vương, Phúc Khang An tà nhi tử mà Bảo Thân Vương thương yêu nhất, đến Cúc đó Hoằng Lịch khẳng định sẽ hung binh báo thùcho hắn, thế chân vạc mà hai bên khô tâm kinh doanh với triều đình sẽ triệt để sụp đổ, trai cò đánh nhau, tiện nghi nhất vẫn tà kinh thành Khang Hi.
Càng nghĩ càng cảm thấy đây tà âm mưu của Khang Hi, nhưng mắt thấy tà thật, Ngô Tam Quế không thể không thừa nhận có khả năng tà Phúc Khang An bị ma quỷ xui khiến.
A Kha ở bên cạnh thì mắt ngân ngấn nước, ôm miệng nhìn những gì xảy ra trước mắt với vẻ không dám tin, Kiến Ninh công chúa thì khóc nhu mưa rào, cùng với quần áo xộc xệch đã thể hiện rõ tà Phúc Khang An dùng thù đoạn ép buộc, hình tượng sáng chói đứng đắn của Phúc Khang An ở trong tòng nàng ta tập tức sụp đổ.
"Ta tuyệt đối sẽ không gả cho loại người vô sỉ hạ lưu này!" Bỏ lại một câu, A Kha vừa khóc vừa chạy đi.
Có điều lúc này chẳng ai rảnh mà lo tới nàng ta, Ngô Tam Quế đành phải đứng ra, ánh mắt ngoan nhìn thị vệ trong sân một lượt, vừa xoa mũi vừa nói: "Việc Hôm nay nếu bổn vương ở bên ngoài nghe thấy một chút đồn đại nào, bất kể người tiết lộ là ai, bổn vương cũng sẽ các ngươi các ngươi tới Tây Thiên."
Các thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng lạnh toát, vội vàng trả lời: "Vâng!" "Bình Tây Vương đây là có ý gì?" Tống Thanh Thư đứng ra, trong giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng, "Công chúa bị làm nhục như vậy,
Vương gia không muốn đưa hung thủ ra công lý, lại còn muốn che giấu chân tướng à?"
Lần này ngay cả Ngô Ứng Hùng cũng tràn đầy đồng cảm, phẫn nộ nhìn chằm chằm phụ thân mình.
"Ặc, nơi này nói chuyện không tiện, bổn vương có chuyện quan trọng muốn thương nghị với hai vị đại nhân." Ngô Tam Quế da mặt giật giật, đến gần hai người Tống Vi, nói khẽ.
Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn công chúa một cái, cắn răng nói: "Được, xin đi theo ta." Nói xong dẫn hắn tới căn phòng gần đó.
"Tống đại nhân toàn quyền xử lý đi, Vi Tiểu Bảo ở lại, bản cung có chuyện muốn nói với hắn." Lúc này thanh âm của Kiến Ninh công chúa truyền tới.
Vi Tiểu Bảo thầm kêu khổ, trong lòng biết lát nữa Kiến Ninh khẳng định sẽ khởi binh vấn tội, vội vàng dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Tống Thanh Thư.
"Công chúa bị sợ hãi, Vi đại nhân ở lại an ủi nàng ta một chút cũng tốt." Nghe thấy thanh âm của Tống Thanh Thư, Vi Tiểu Bảo hận tới ngứa răng, đành phải ở lại trong phòng công chúa. "Đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Phúc Khang An!" Bị hắn chất vấn, Ngô Tam Quế trong lòng tràn ngập uất nghẹn, thầm nghĩ cha con ta mới là hai người bị hại nhiều nhất, đúng là tiền mất tật mang, lại không thể không giải thích: "Chúng ta trước tiên ổn định thế cục đã rồi giao cho hoàng thượng định đoạt, bất kể người chuẩn bị xử trí Phúc Khang An thế nào, phủ Bình Tây Vương chúng ta nhất định cũng sẽ đứng ở bên phía hoàng thượng."
Ngô Tam Quế thầm nghĩ: Chỉ cần ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho Khang Hi giải quyết, mình hoàn toàn có thể tọa sơn quan hổ đấu, đến lúc đó xếp hàng thế nào, chẳng phải là một câu của mình à?
Đúng lúc này, bên chỗ công chúa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, không lâu sau, một thị vệ hoang mang chạy vào: "Công chúa nàng ta. . . Nàng ta giết Vi tước gia, bản thân cũng uống thuốc độc tự sát rồi." "Mọi người đều ra ngoài đi, không có phân phó của ta và Vương gia, không ai được rời khỏi An Phụ viên." Ra khỏi phòng, nhìn trong viện chen chúc đầy người, Tống Thanh Thư nhướng mày, đuổi các thị vệ ra.
Thống lĩnh thị vệ phủ Bình Tây Vương Dương Dật Chi thấy Ngô Tam Quế gật đầu, vội vàng dẫn theo thủ hạ và ngự tiền thị vệ cùng rời khỏi chỗ ở của công chúa, chờ trong giáo trường bên ngoài An Phụ viên.
Tống Thanh Thư dẫn cha con Bình Tây Vương tới một căn phòng khác, trầm giọng nói: "Không biết Vương gia có chỉ bảo?" Ngô Tam Quế nói: "Hiện giờ chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, chúng ta nên nghĩ làm thế nào để hạ ảnh hưởng của chuyện này tới nhỏ nhất. Nếu gióng trống khua chiêng truy bắt Phúc Khang An, truyền ra ngoài, gièm pha này không khỏi ảnh hưởng tới hình tượng của hoàng thất."
"Hơn nữa Bảo Thân Vương tay nắm mấy chục vạn đại quân, từ xưa tới nay ở phía bắc chống đỡ Mông Cổ, nếu chúng ta tự ý giết Phúc Khang An, dẫn tới Bảo Thân Vương hưng binh phản loạn, thật sự không phải là phúc của Đại Thanh, chắc hẳn hoàng thượng cũng không muốn thấy loại tình huống này."
"Chẳng lẽ cứ như vậy tha cho Phúc Khang An à?" Tống Thanh Thư cười lạnh nói, "Công chúa ở chỗ ngươi xảy ra chuyện, trước đó chúng ta cũng không biết Phúc Khang An ở Sơn Hải quan, phủ phủ các ngươi không thoát khỏi trách nhiệm đâu."
Ba người ở trong phòng tập tức trợn tròn mắt, tâm vào một thoáng yên tĩnh quy dị, cuối cùng vẫn là Tống Thanh Thư bừng tỉnh trước, chạy ra ngoài đầu tiên.
Cha con Ngô Tam Quế nhìn nhau, đều cảm thấy đầu đau nhói, đành kiên trì chạy theo.
Khi quay tại phòng của công chúa, chỉ thấy Vi Tiểu Bảo nằm dưới đất mặt ngửa lên trời, ngực có một vũng máu to, mắt mở trừng trừng, vẻ mặt bất khả tư nghị. Cách đó không xa có một khẩu súng nòng bốc khói, kết hợp với tiếng nô' vừa rồi, chắc chính là hung khí, giáp mềm tơ vàng tuy đao thương bất nhập, đáng tiếc là vẫn không thê ngăn được uy tục của hòa khí.
Tống Thanh Thư chạy tới sờ động mạch cổ của hắn, phát hiện đã hoàn toàn không có động tĩnh, đành phải tiếp tục chạy tới xem tình huống của công chúa.
Kiến Ninh công chúa nằm sấp trên bàn, Tống Thanh Thư đỡ nàng ta lên xem, chỉ thấy mặt nàng ta đã trắng bệch, bên mép còn chảy một vết máu màu đen, Tống Thanh Thư vội vàng chuyển vận nội lực vào trong cơ thể nàng ta, nhưng lại như đá chìm đáy biển, hiển nhiên đã không thể cứu được.
Cầm bình thuốc trên bàn lên ngửi ngửi, mặt Tống Thanh Thư sầm xuống, hầm hầm nhìn cung nữ nghe tin chạy tới: "Loại độc dược kiến huyết phong hầu này là thế nào?"
Cung nữ rụt rè đáp: "Công... Công chúa thường ngày thích chơi những thứ... cổ quái này, cho nên tùng phái người sưu tập một số."
Nhìn thấy thảm trạng trong phòng, cha con Ngô Tam Quế trong nhất thời không phản ứng kịp, không ngờ công chúa Lại cương Liệt như vậy, đã Lựa chọn ngọc nát đá tan còn kéo theo cả sùng thần Vi Tiếu Bảo của Khang Hi chôn cùng...
"Chẳng Lẽ Là công chúa không cam Lòng chịu nhục, tự sát đê tỏ rõ ý chí, Vi tước gia định khuyên can Lại bị công chúa tâm thần đang hoảng hốt nổ súng giết chết?" Ngô Tam Quế vuốt mũi, tái hiện Lại tất cả những gì đã xảy ra trong phòng vừa rồi.
Nào biết Tống Thanh Thư quay đầu hung hăng lườm hắn một cái: "Rõ ràng là Vi tước gia muốn ngăn cản Phúc Khang An muốn cướp bức công chúa, bị đối phương thẹn quá hóa giận đánh chết. Công chúa tam trinh cửu liệt, dùng cái chết để giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng của hoàng tộc."
"Vâng vâng vâng, Vi tước gia trung thành hộ chủ, không ngờ Phúc Khang An lòng muông dạ thú, không ngờ lại hạ độc thủ như vậy."
Ngô Tam Quế biết rõ đối phương đang dát vàng lên mặt Vi Tiểu Bảo, cũng không vạch trần. Vi Tiểu Bảo Khang Hi sủng thần của Khang Hi, cứ như vậy chết ở địa bàn của mình, Ngô Tam Quế cũng rất đau đầu, để khiến Khang Hi giảm bớt mấy phần tức giận, hắn không ngại dát chút vàng lên người Vi Tiểu Bảo.
Về phần nỗi oan trên người Phúc Khang An, Ngô Tam Quế nhíu mày, mình tha cho hắn một mạng đã là nể mặt Hoằng Lịch lắm rồi, vu oan cho hắn một hai tội danh có tình là gì.
"Tống tướng quân, việc hôm nay chúng ta thương tượng đối sách trước đi đã." Một công chúa ở địa bàn cùa mình chịu nhục phải tự sát đã đủ khiến Ngô Tam Quế mệt mỏi Cắm rồi, hiện tại Lại thêm một Vi Tiêu Bảo... Ngô Tam Quế cũng có một toại xung động muôh Cập tức khởi binh, nhưng hắn biết hiện tại thời cơ vẫn chưa chín muồi, đành phải cố nén suy nghĩ đó tại, vẻ mặt đau khổ nghĩ tàm sao để giải thích vói Khang Hi.
"Đối sách?" Tôhg Thanh Thư nhìn Ngô Tam Quế, tạnh tùng nói: "Chúng ta ở xa tới tà khách, xin Vương gia về phủ thương tượng đối sách trước, ta hồi kinh sẽ giao cho hoàng thượng định đoạt. Ta hiện tại còn phải thu tiễm di thê' của công chúa và và Vỉ tước gia, thứ cho không thể bồi tiếp. Người đâu, tiễn khách!"
Ngô ứng Hùng vốn đã vô cùng phẫn nộ, thấy Tống Thanh Thư thái độ tạnh tùng như vậy, đang muôh gây khó dễ thì Ngô Tam Quế nhẹ nhàng đặt tay Lên vai hắn, "Nếu vậy bổn vương cáo tui trước."
Trở lại Bình Tây Vương phủ, Ngô Ứng Hùng rốt cuộc không nhịn được, phẫn nộ hét tên: "Phụ vương ngươi tha cho Phúc Khang An, ta ít nhiều có thể hiểu được băn khoăn của người, nhưng Tống Thanh Thư này tà cái cớ gì, chỉ tà một tên tướng quân không chính hiệu, vậy mà cũng dám ở trước mặt chúng ta kiêu ngạo như vậyà?"
"Tống Thanh Thư có kém tới mấy thì sau khi Vi Tiểu Bảo chết, hắn cũng tương đương với khâm sai đại' thần triều đình phái tới, trừ phi cha con chúng ta tập tức khởi sự, bằng không hiện tại vào túc này đắc tội với hắn, chính tà ép hắn sau khi về kinh sẽ buông tời gièm pha chúng ta với Khang Hi... Huống chi đầu sỏ cũng không phải tà hắn , " Ngô Tam Quế nhìn Ngô Ứng Hùng, ôn nhu an ủi, "Ứng Hùng, phụ vương biết ngươi hôm nay phải chịu bị ủy khuất, phụ vương đáp ứng ngươi, một ngày kia nhất định sẽ bắt tên cẩu tạp chủng Phúc Khang An tới trước mặt ngươi để ngươi phanh thây hắn."
"Đa tạ phụ vương!" Ngô Ứng Hùng nghiến răng nghiến lợi nói, "Nhi thần nhất định sẽ giết tên cẩu tặc Phúc Khang An này để báo mỗi nhục ngày hôm nay."
Sau khi đoàn người Ngô Tam Quê' đi rồi, An Phụ viên tập tức vắng vẻ đi nhiều, hơn nữa mọi người đều hiểu chuyện xảy ra ngày hôm nay tớn cỡ nào, bất kể tà đại nội thị vệ hay tà thái giám cung nữ, ai nấy đ'êu thấp thỏm to ầu, sau khi hồi kinh nói không chừng hoàng đế dưới cơn giận dữ sẽ bắt mọi người chôn cùng.
May mà túc này Tống Thanh Thư an ủi bọn họ, nói rõ việc hôm nay không tiên quan mọi người, nguyện ý một mình gánh vác tất cả trách nhiệm, các thái giám cung nữ nhao nhao nghị tuận, đêu khen Tống tướng quân trượng nghĩa, đặc biệt nhìn thấy Tống Thanh Thư một mình cô đơn đứng trong phòng, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Vi tước gia trong quan tài, khóe mắt hình như còn có nước mắt, tại động dung không thôi. Mọi người đều biết thường ngày Tông Thanh Thư và Vi Tiếu Bảo xưng huynh gọi đệ, cam tình rất tốt, thấy hắn biểu tộ chân tình, ai nấy đều bội phục nghĩa khí của hắn.
Tống Thanh Thư vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt mặt Vỉ Tiêu Bảo, vuốt hai mắt vẫn chưa nhắm của hắn tại, trong tòng thì thầm: Vi huynh đệ, chớ trách ca ca nhẫn tâm. Ngươi vốn tà bằng hữu chân chính đầu tiên của ta sau khi ta tới thế giới này, chì tiếc ngươi thật sự quá thông minh, nếu không mượn cơ hội tần này để trừ bỏ ngươi, ngày sau nói không chừng ngược tại sẽ bị ngươi tàm hại. Ca ca ta gần đây đang sắp đặt một đại sự, đáng tiếc ta nghĩ tới nghĩ tui, đêu cảm thấy không thê nào qua được mắt ngươi... Chính như cái gọi tà cỏ chi và cỏ tan giữa đường, không thể không trừ, tin rằng nếu ngươi ở vị trí của ta, ngươi cũng sẽ đưa ra tựa chọn tương tự, nói đến cùng, hai chúng ta cũng đều tà cùng một toại người, không phàỉ sao. ..
Trên mặt Tống Thanh Thư vẫn duy trì vẻ bi thương, khóe miệng không hề tộ ra nụ cười đắc ý, cũng không não tàn đến mức nói những gì nghĩ trong tòng cho Vi Tiểu Bảo đang nằm trong quan tài nghe.
Một tà hắn bởi vì từng xuyên qua, tin chắc trên thế giới này này có tinh hồn, để tinh hồn của Vi Tiểu Bảo nhìn thấy tình nghĩa huynh đệ của mình tà đủ rồi, không nhất thiết phải t thể hiện nội tâm đáng ghê tởm của mình ra trước mặt hắn, khiến hắn chết rồi còn mang theo
oán hận vô tận.
Thứ hai tà Tống Thanh Thư kiếp trước đã xem nhiều phim ảnh, biết rõ một người xấu kiêng kị nhất là hai chuyện, một là không kết liễu nhanh để rồi bị nhân vật chính lật bàn, hai là sau khi chí đắc ý mãn thì nói quá nhiều, bị một số người 'bất ngờ' nghe thấy, khiến hình tượng rực rỡ khổ công gây dựng bấy lâu ầm ầm sụp đổ trong nháy mắt.
Với hiện tại hiện tại của Tống Thanh Thư tuy tự tin trong phạm vi mười trượng không thể có ai qua được mắt hắn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, chuyện có thể yên tâm trăm phần trăm, việc gì phải vì cái sướng nhất thời mà dẫn tới hệ số bảo hiểm biến thành nhỏ đi?
Xoay người lại, nhìn dung nhan xám trắng của Kiến Ninh công chúa ở bên cạnh, Tống Thanh Thư thở dài trong lòng: "Nói đến cùng, lần này vẫn là có lỗi với ngươi nhất."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận