"Mỹ Đao Vương?" Nghe thấy Cời nói của Tống Thanh Thư, Hồ Dật Chi giống như nhớ Cạỉ phong thái năm xưa, cười tự giễu rồi đột nhiên phục hồi tinh thân, trầm giọng hỏi: "Ngươi sao biết Hồ gia đao?"
Tống Thanh Thư trong lòng sửng sốt, không ngờ đối phương quả nhiên Là người của Hồ gia, thâm cầu nguyện: Nhìn tuổi của hắn thì hẳn Cà trưởng bối của Hồ Nhất Đao, HỒ Dật Chi có thể còn Cà Phi Thiên Hô Ly, như vậy mình cưới Băng Tuyết Nhi thì chẳng phải tà có thêm ông à?
Chuyện tới trước mắt, Tống Thanh Thư đành phải kiên trì mở miệng hỏi "Các hạ và Phi Thiên Hô Ly năm đó có quan hệ gì?"
"Xú tiểu tử, nhìn ngươi tuổi còn trẻ, kiến thức lại sâu rộng như vậy, không ngờ còn nghe tới danh hiệu Phi Thiên Hồ Ly." Hồ Dật Chi có chút bất ngờ nhìn hắn.
"Chẳng lẽ các hạ chính là Phi Thiên Hồ Ly?" Tuổi khớp, tại dùng đao pháp Hồ gia, chắc là tám chín phần mười rồi.
"Phải thì sao, không phải thì sao?" Hồ Dật Chi thấy hắn dùng một cành cây cũng có thể đánh bất phân thắng bại với mình tay cầm bảo đao, trong lòng biết đối phương võ công trên mình, thế là từ bỏ ý định tiếp tục tấn công, cắm đao xuống đất trước người, nhìn Tống Thanh Thư với vẻ phòng bị.
"Vậy thì nhất định rồi," Tống Thanh Thư vẻ mặt buồn bực, càng nói càng khẳng định, "Lúc trước ta vẫn không hiểu ngươi vì sao cứ lặng tẽ chờ đợi Trân Viên Viên mấy chục năm, nhưng liên hệ ngươi với thị vệ thủ tịch Phi Thiên Hồ Ly của Sấm Vương Lý Tự Thành, tất cả đều trở nên hợp íý. Tuy giang hồ đòn đại năm đó Lý Tự Thành binh bại tự sát, nhưng ta biết hắn vẫn sống mai danh ẩn tích, hơn nữa còn dẫu tìa ngó ý còn vươn tơ tòng với Trần Viên Viên, mây năm nay, chỉ sợ là Lý Tự Thành an bài ngươi bảo hộ Trần Viên Viên."
Trong ánh mắt Hồ Dật Chi hiện tên một tia sát khí, tay nắm chuôi đao siết chặt, chú ý thấy chi tiết này, Tống Thanh Thư cười cười: "Ngươi không cân phải khẩn trương, Lý Tự Thành đã không còn là Sấm Vương thiên hạ thiên hạ năm đó nữa, chỉ là một con chó nhà có tang mà thôi, tại hạ không có chút hứng thú nào với tông tích của hắn cả." Trong lòng lại có chút đau đầu: Lúc trước ta dã coi bảo tàng của Sấm Vương là vật trong bàn tay, lại quên mất Lý Tự Thành vẫn còn ở nhân gian, hiện tại xem ra, phải tính toán lại rồi...
"Hừ, các hạ không chỉ võ công cao cường, hon nữa kiến thức bất phàm, Hồ mỗ thật sự không nghĩ ra các hạ vì sao lại tàm dâm tặc." Nghe thấy tời nói của Tống Thanh Thư, HỒ Dật Chi tộ ra vẻ mặt không cho tà đúng, vừa không thừa nhận mình tà Phi Thiên HỒ Ly, nhưng cũng không phù nhận.
"Tại hạ đêm khuya xâm nhập phòng ngủ của Trần Viên Viên, không phải vì tham sắc đẹp của họ mà thật sự có nguyên nhân, chỉ là nguyên do trong đây ta không tiện tiết tộ với tiền bối. Có điều ta có thể thề với trời, vừa rồi ở trong phòng không hề tàm bất kỳ chuyện không phải nào với mẹ con Trần Viên Viên." Giữa Tống Thanh Thư và Băng Tuyết Nhi không rõ ràng, đối với Hồ Nhất Đao cũng mang tòng áy náy, hiện tại gặp phải phụ thân của Hồ Nhất Đao, ngữ khí tất nhiên trở nên cung kính.
Tuy Hồ Dật Chi rất tạ vì hắn thay đổi thái độ đột ngột, nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn ở trong phòng Trần Viên Viên không biết đã tàm gì, trong tòng tiền ghen tỵ, tạnh giọng nói: "Cho dù ngươi vừa rồi không tàm gì, nhưng nếu không phải có ta tên tiếng ngăn cản, khó đảm bảo ngươi sẽ không tiếp tục tàm gì với Trần cô nương."
Tống Thanh Thư lập tức cảm thấy không biết phải đáp lại thế nào, đột nhiên nghĩ đến một việc, cười bảo: "Ta tất nhiên chắc chắn không làm gì với nàng ta cả, hơn nữa ta cảm thấy lửa giận của tiền bối dường như trút nhầm đối tượng rồi. Nếu tiền bối hai mươi mấy năm qua luôn thủ hộ bên cạnh Trần Viên Viên, như vậy khẳng định minh bạch sau khi nàng ta chuyển tới Tam Thánh am còn có một nam nhân thường xuyên ra vào phòng ngủ của nàng ta mới đúng, ngươi không đi tìm nam nhân thật sự làm vấn bẩy người tình trong mộng của ngươi, ngược lại cứ đi bắt bẻ ta là cớ làm sao?"
Vẻ mặt Hồ Dật Chi lập tức cực kỳ mất tự nhiên, cả giận nói: "Trần cô nương băng thanh ngọc khiết, xin các hạ đừng hủy danh dự của nàng ta."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận