Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 248: Đầu lở loét chân chảy mủ (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Do Lưu Ngọc Thúy sắm vai cho nên Tống Thanh Thư vẫn Luôn không có hào cảm vói nhân vật Kiên Ninh này. Tuy hắn vô cùng bộỉ phục khả năng diễn giống như thật của Lưu Ngọc Thúy, nhưng dung nhan của nàng ta thật sự không thê nào chấp nhận được. Biết sao giờ, Tống Thanh Thư có đôi túc chính tà một nam nhẫn nông cạn như vậy đấy.
Cho dù trong mây bản Lộc Đỉnh Ký khác, có không ít mỹ nữ sắm vai nhân vật Kiến Ninh, nhưng ấn tượng mà Lưu Ngọc Thúy mang tại cho hắn tại không thể nào xóa nhòa, cũng không thể nào thay đổi được hình tượng "Kiêh Ninh không chi biến thái, mà còn cực xấu" Trong tòng Tống Thanh Thư.
"Ờ, đúng rồi, còn cả A Từ mà cô ta đóng nữa. Hy vọng A Tử ở thế giới này đừng có mang bộ dạng đó." Tống Thanh Thư tẩm bẩm, "Có điều ở Yến Từ ổ đã kiến thức qua A Chu, bọn họ tà cùng một mẹ sinh ra, chắc không khác nhau nhiều đâu."
"Cẩu nô tài, bản công chúa đang hỏi ngươi đó!" Kiến Ninh trước đó ân cần hỏi thăm, nào ngờ Tống Thanh Thư lại không hề có ý đáp lại, ngược lại vẫn ở đó lẩm bẩm một mình, bản tính của Kiến Ninh lại lập tức bại lộ.
"Quả nhiên thô bỉ bất kham!" Tống Thanh Thư nhìn nàng ta với vẻ khinh bỉ, trực tiếp tát cho một cái.
Một tiếng bạt tai giòn tan vang lên, Kiến Ninh ôm mặt nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi: "Tên cẩu..." Còn chưa nói hết đã bị Tống Thanh Thư điểm á huyệt.
Động tác của Tống Thanh Thư quá nhanh, hơn nữa cố ý dùng thân thê che tầm mắt trước sau, bởi vậy những người còn Lại không phát hiện hành vi đại nghịch bất đạo của hắn.
"Ngươi sau này còn dám mắng ta một tiêhg như vậy, ta sẽ cho ngươi một cái bạt tai. Đừng hy vọng vào những thị vệ khác, chắc hắn ngươi cũng đã nghe nói qua về võ công của ta rồi, nếu chọc cho ta điên Lên, giết sạch những người còn Lại, rồi bán ngươi vào kỹ viện, để cho cả ngàn người cưỡi ngươi."
Tống Thanh Thư Lạnh Lùng nhìn nàng ta, có một số nữ nhân Là để yêu thương, có điều cũng có một SỐ nữ nhân Là trời sinh đã đáng ăn đòn, Kiến Ninh chính Là đóa hoa Lạ trong dạng này.
Thấy trong ánh mắt nàng ta tộ ra vẻ cầu xin, Tống Thanh Thư từ trong ngục lấy ra một viên thuốc đường, trực tiếp nhét vào miệng nàng ta rồi thuận tay giải á huyệt cho nàng ta, "Vừa rồi đã cho ngươi ăn kỳ độc 'đầu lở loét chân chảy mủ' trong võ lâm, công hiệu của nó chắc nghe tên là đoán được rồi, không cần ta phải giải thích nữa đâu đúng không."
"Công chúa, như thế chỉ sợ. . . Chỉ sợ không hợp với lễ nghi." Cung nữ do dự nói, dựa theo quy củ của hoàng thất, công chúa trước lúc xuất giá tất nhiên không được quá thân mật với nam nhân khác. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, rất hiển nhiên là vượt quá lễ nghĩa.
"Ta là công chúa hay ngươi là công chúa!" Kiến Ninh nghe vậy liền nổi giận, thầm nghĩ bị Tống Thanh Thư khi dễ thì cũng thôi, hiện tại ngay cả một tiểu cung nữ cũng dám dạy bảo mình? Thế là liền rút một cây châm đâm vào người cung nữ, "Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi." Thương thế trên người Tống Thanh Thư vẫn chưa khỏi hoàn toàn, vừa sắp xếp xong thì về phòng, vận công điều tức.
Nhận được thông tri của cung nữ, Vi Tiểu Bảo tới phòng của Kiến Ninh, cười nịnh nói: "Công chúa tìm nô tài đến không biết có gì phân phó." Trong lòng lại mắng thầm: Ngươi đúng là nghiệt chủng, hiện giờ Tiểu Huyền tử mắt không thấy tâm không phiền, đuổi ngươi tới Sơn Hải quan, đáng tiếc một ngày nào đó Tiểu Huyền tử sẽ động thủ với Ngô Tam Quế, chắc không bao lâu nữa, tiểu tiện nhân sẽ thành quả phụ... Nói xong giục ngựa phi lên trước, chẳng muốn ở đây thêm một chút nào.
Nhìn Tống Thanh Thư rời đi, trong mắt Kiến Ninh hiện lên một tia oán độc, gọi một nha hoàn tới phân phó: "Đợi lát nữa khi tới trấn trên nghỉ tạm, ngươi lặng lẽ thông tri cho Vi tước gia, bảo hắn tới phòng ta." Kiến Ninh thấy vẻ mặt của hắn không giống như đang nói đùa, trên mặt lập tức nở nụ cười, mị nhãn như tơ nũng nịu nói: "Tống đại nhân, Tống ca ca, nô tỳ lúc trước có mắt như mù, có gì đặc tội xin Tống đại ca người lớn không chấp trẻ nhỏ, tha thứ cho nô tỳ."
Cả người Tống Thanh Thư lạnh run, nhìn nàng ta với vẻ ghét bỏ: "Đừng có dùng cái giọng ghê tởm đó để nói chuyện với ta, chỉ cần ngày sau ngươi đừng nói năng linh tinh, ta tất nhiên sẽ không để ngươi chết." "Trên đời nào có loại thuốc cổ quái đó?" Kiến Ninh hoảng sợ, hỏi lại.
"Tin hay không tùy ngươi." Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, "Sau này mỗi ngày sẽ cho ngươi một viên giải dược để áp chế độc tính của nó. Có điều nếu ngươi cả gan nói ra việc hôm nay, hắc hắc, chờ biến thành một vũng máu nhão nhoét đi." "Vâng vâng vâng..." Cung nữ bị đau vừa né vừa nói.
Sau hai mươi dặm, đội ngũ đưa dâu ngừng lại ở một thành nhỏ, tri huyện đón đoàn người nghỉ tạm trong một biệt viện của gia đình đại phú địa phương.
Kiến Ninh công chúa túc này đang bưng một bát sứ, bên trong đựng nước ô mai ướp lạnh, vừa dùng muỗng múc ăn vừa nói: "Một Huyện lệnh nho nhỏ không ngờ cũng có đá."
Lúc này đang vào thời tiết nắng gắt, mùi hoa quế trong nước ô mai tỏa khắp phòng, nghe tiếng miếng đá nhỏ và muỗng va vào nhau, Vi Tiểu Bảo không khỏi thèm nhỏ dãi.
Chú ý thấy vẻ mặt của hắn, Kiến Ninh phất phất tay: "Thưởng cho Vi tước gia một chén để giải khát."
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ, nhận lấy ^nước ô mai xì xụp uống mấy ngụm, chỉ cảm thấy khí lạnh xuống thẳng ngực, sung sướng không nói nên lời, trong lòng thầm nghĩ: Nể tình bát nước ô mai tạnh này, lão tử về sau sẽ 'không mắng thầm ngươi là tạp chủng nữa... Đợi đã, sao lại hoa mắt thế này?
Rầm một cái, Vi Tiểu Bảo ngã quỵ xuống bàn, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Cũng không biết qua bao lâu, đầu óc Vi Tiêu Bảo mới từ từ tỉnh táo Lại, chỉ cảm thấy cả người tạnh tẽo, rồi chợt nghe thấy tiêng cười khúc khích, mở bằng mắt, chỉ thấy công chúa đang cười hì hì nhìn mình.
Vi Tiếu Bảo "a" một tiếng, phát giác mình đang nằm dưới đất, vội vàng muốn chống tay đứng tên, nào ngờ tay chân đều bị trói chặt thì giật nảy mình, giãy dụa mấy cái, không ngờ chút không thê động đậy, quần áo trên người đã bị cởi sạch, đang trần như nhộng, tần này tại sợ tói mức choáng váng.
Kiến Ninh cười Kiến Ninh: "Cẩu nô tài, tỉnh rồi à?"
"Công chúa, đừng đùa vậy chứ." Vi Tiểu Bảo trong lòng kinh nghi bất định, xú bà nương này trói thì trói, nhưng cớ sao tại lột sạch quần áo của mình?
"Ai đùa với ngươi?" Kiến Ninh sầm mặt, một cước đá vào hông hắn, Vi Tiểu Bảo đan đớn nhe răng nhếch miệng, "Nói đi! Ngươi và hoàng đế ca ca có phải có gì giấu ta không?"
"Chẳng lẽ nàng ta cũng biết chuyện giả Thái Hậu rồi à?"
Chuyện này Vi Tiêu Bảo nào dám nói nhiêu nửa chữ, vội vàng cười nói: "Chúng ta có gì giấu ngươi đâu, công chúa sao tự dưng tại hỏi thế?"
"Hừ, vì sao đang yên đang tành tại đột nhiên gả ta cho thế tủ của Bình Tây Vương, khi hoàng đế ca ca nói chuyện với ta, không còn vẻ mặt ôn hoà nhu trước kia, tại còn, tại còn... Hiện tại tùy tiện một cẩu nô tài cũng dám khi dễ ta."
Kiến Ninh càng nói càng thương tâm, có điều trong tòng nàng ta vẫn to tắng thuốc đầu tở toét chân chảy mủ, nhất thời không dám nói ra Tống Thanh Thư.
"Nô tài oan uổng." Vi Tiểu Bảo cho rằng Kiến Ninh đang nói hắn, vội vàng giải thích, "Gả ngươi tới Sơn Hải quan thật sự không phải chủ ý
của ta."
Vi Tiểu Bảo đánh mấy cái nhưng lại không dám đánh lên mặt nàng ta, lo sợ bị người khác thấy thì không tiện giải thích, nhưng một ngụm ác khí vừa rồi bị đối phương tra tấn thì thật sự là không thể nuốt trôi được.
Tóm lấy áo nàng ta, giật mạnh một cái, một tiếng xoẹt vang lên, áo lập tức bị xé rách, Kiến Ninh vốn đã mặc áo mỏng, bị xé một cái, ngực lập tức lộ ra da thịt trắng ngần. Trong lòng Vi Tiểu Bảo đang rất căm hận, nhặt nến dưới đất lên, châm nến rồi dí vào ngực nàng ta, mắng: "Con điếm thối, xem lão tử bào chế ngươi thế nào nhé." "Đồ bà nương điên, bà nương thối, lão tử đụng phải ngươi đúng là tổ tông mười tám đời đều tạo nghiệp mà!" "Đau tới chết đi sống lại, tay chân lại bị trói chặt, nhưng cũng mặc kệ, há miệng chửi to.
"Cẩu nô tài, ngươi mắng ai hả?" Kiến Ninh lập tức lại quật thêm mấy roi, đến cuối cùng, Vi Tiểu Bảo ngay cả khí lực để mắng chửi cũng không còn. Kiến Ninh ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên người hắn, lập tức hô hấp trở nên dồn dập, thanh âm đột nhiên tràn ngập kiều mỵ: "Có phải đau lắm không? Càng đau lại càng thú vị."
Roi Kiến Ninh dùng roi, Tống Thanh Thư ở cách đó không xa nghe thấy động tĩnh liền chạy tới điều tra, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn thấy tình cảnh trong phòng, thấy Vi Tiểu Bảo bộ dạng thê thảm nằm trên mặt đất, có chút không đành Jòng, lấy hai viên gạch nhọn nắm vào, cắt đứt dây thừng trên tay hắn. "Bằng không thì sao?" Nhìn roi da lấp lánh sáng được ngâm trong dầu, Vi Tiểu Bảo trong lòng run sợ hỏi.
"Bằng không bản công chúa sẽ tuyên bố ra ngoài là ngươi phi lễ với ta. He he, đến lúc đó đừng nói là hoàng đế ca ca, ngay cả Ngô Tam Quế cũng sẽ chặt phăng cái đầu của ngươi." Kiến Ninh bốp bốp bốp liên tuộc quất hơn mười cái lên người Vi Tiểu Bảo, nhìn trên người đối, phương đã đầy vết máu, trong mắt lập tức tràn ngập vẻ hưng phấn khác thường. "Là chủ ý của ngươi cũng được, không phải chủ ý của ngươi cũng được, dù sao chuyện ta bị gả đến Sơn Hải quan đã là kết cục đã định." Kiến Ninh cả giận nói, nghĩ đến ngày sau phải làm vợ người khác, không còn được tiêu diêu tự tại như khi còn ở trong hoàng cung, một cỗ tà hỏa ở trong lòng đột nhiên xộc ra.
"Tiểu Quế Tử, ta thích nhất là đánh người, nếu ngươi để ta đánh thoải mái, nói không chừng bản cung cao hứng sẽ tha cho ngươi, bằng không. . ." Kiến Ninh từ dưới đệm lấy ra một chiếc roi da, mặt không có hảo ý bước về phía Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo trong lúc đang giãy dụa đột nhiên phát hiện hai tay có thể động đậy, cũng không nghĩ nhiều, vươn tay ra tát cho Kiến Ninh một cái.
Kiến Ninh lập tức bị hắn đánh cho ngây ra, ngã xuống đất, còn chưa kịp có phản ứng, Vi Tiểu Bảo đã cưỡi lên người nàng ta, tung thêm mấy cái tát: "Ả điếm thối, vừa rồi đánh gia gia ngươi có thích không?"
Công chúa bị đau a một tiếng. Vi Tiểu Bảo to bị những người khác nghe thấy, cúi người nhặt một đôi tất dưới đất tên, nhét vào miệng nàng ta. Công chúa bỗng nhiên ôn nhu nói: "Quế bối lặc, ngươi đừng nhét tất, ta không kêu là được chứ gì."
Ba chữ Quế bối lặc vừa vào tai, Vi Tiểu Bảo nhất thời ngẩn ngơ, nghe nàng ta gọi thân mật như vậy, trong lòng không khỏi nhộn nhạo. Chỉ nghe nàng ta lại ôn nhu nói: "Quế bối lặc, ngươi tạm tha cho nô tài đi, nếu như trong lòng ngươi không vui thì cứ quất nô tài để trút giận."
"Công chúa gì chứ, quả đúng Là đồ đê tiện." Vi Tiểu Bảo thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng tại cười tạnh nói: "Ngươi cho rằng lão từ không dám à, lão tử t ớn bằng từng này, vẫn chưa từng nghe thấy toại yêu cầu này, hôm nay sẽ thỏa mãn ngươi." Nhấc roi quật xuống người nàng ta. Công chúa rên khẽ: "U hự, ư hự!"
Tống Thanh Thư ở bên ngoài nghe mà nhướng mày, bôn ý cua hắn chỉ tà muốn giúp Vi Tiểu Bảo một tay, nào ngờ đối phương tại t ớn gan như vậy, thật sự dám lấy roi quật công chúa. Trong tòng to sẽ tàm rách da thịt công chúa, mình thân tà tướng quân hộ giá, đến túc đó cũng không tiện ăn nói.
Đang định tên tiếng ngăn cản, nhưng đợi thấy cảnh tượng bên trong, vẻ mặt Tống
Thanh Thư tập tức trở nên cô quái. Chỉ thấy Kiến Ninh mị nhãn như tơ, môi anh đào chúm chím, vẻ mặt giống như Là đang hưởng thụ thoải mái không nói nên tời, Vi Tiểu Bảo vừa đánh vừa mắng: "Đồ đê tiện, vui tắm à?"
Kiến Ninh lại ôn nhu nói: "Ta. . . Nô tài tà đồ đê tiện, xin Quế bối lặc đánh mạnh hơn! Ôi ôi!"
Tống Thanh Thư lộ ra vẻ mặt ghê tởm, so sánh với thuộc tính s, Kiến Ninh quả nhiên càng giống một thuộc tính m hơn. Tuy hắn luôn tham hoa háo sức, nhưng nữ nhân mà hắn thích thường thường đều là dạng trong sạch đàng hoàng, sự dè dặt của nữ nhân là thứ khiến hắn mê luyến nhất.
Nữ nhân phóng đãng phong tao, Tống Thanh Thư thường thường là không có cảm giác, mà đối 'Với loại nữ nhân tính cách quái dị như Kiến Ninh thì thái độ của hắn luôn rất kiên định----cởi sạch lên
giường cũng không cần.
Vi Tiểu Bảo đánh xong một trận thì hết giận trong lòng cũng vơi đi hơn nửa, hơn nữa đối phương cb bày ra tư thái "Đừng thương tiếc ta, cứ giày vò ta mạnh bạo vào", khiến cho hắn có cảm giác chán nản vô vị.
Ném roi đi, Vi Tiểu Bảo bắt đầu mặc quần áo vào, nào ngờ túc này Kiến Ninh lại dán sát vào lưng hắn, ôn nhu nói: "Quế bối lặc, sao không đánh nữa?"
Da thịt lõa lồ của hai người vừa chạm nhau, Vi Tiểu Bảo chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong lòng như có lửa đốt, nói: "Ngươi ngồi đó cho ta! Làm như vậy thì lão tử có thể coi ngươi là lão bà."
Công chúa ỉ ôi nói: "Ta đang muốn ngươi coi ta là lão bà." Nói xong tay ôm chặt lấy hắn.
Nhìn Vi Tiểu Bảo co quắp bất an, một ý nghĩ trong lòng Tống Thanh Thư đột nhiên trở nên mãnh liệt: Nếu không nhân cơ hội này trừ bỏ hắn, cũng không cần mình động thủ, sau khi đến Sơn Hải quan lặng lẽ để lộ chút phong thanh. Cha con Ngô Tam Quế sao có thể dễ dàng bỏ qua mối nhục này, tất nhiên sẽ thiên đao vạn quả Vi Tiểu Bảo. Đối với cái chết của Vi Tiểu Bảo, Khang Hi khẳng định cũng sẽ vô cùng tức giận, hai bên nói không chừng còn có thể trực tiếp đánh nhau.
Vi Tiểu Bảo thấy Tống Thanh Thư vẫn không lên tiếng, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, tiếp xúc với ánh mắt của đối phương, lập tức hoảng sợ, trong lòng biết đối phương đang do dự, vội vàng mở miệng nói: "Tống đại ca, ngươi cứ mãi ở hoàng cung cũng không tiện, tiểu đệ đã sớm chuẩn bị một khu hào trạch ở thành Yến kinh cho đại ca rồi, sau này đại ca có thể đưa gia quyến tới đó ở."
Thấy Vi Tiểu Bảo muốn đút lót mình, Tống Thanh Thư mỉm cười: "Nếu ta không nhận thì tiểu tử ngươi khẳng định sẽ vẫn lo lắng, được rồi, vậy đa tạ hảo ý của Vi huynh đệ." Vừa làm chuyện đuối lý, sắc mặt Vi Tiểu Bảo không khỏi có chút mất tự nhiên, thầm nghĩ: "Hắn tìm ta liệu có chuyện gì nhỉ?"
Thay quần áo sạch sẽ, lại cố ý lau sạch vết son trên mặt, cuối cùng có chút yên lòng, lúc này mới nghênh ngang đi tới phòng của Tống Thanh Thư.
Thấy Vi Tiểu Bảo nghi thần nghi quỷ nghi thần nghi quỷ đi vào, vẻ mặt Tống Thanh Thư tựa cười mà như không phải cười: "Vi huynh đệ, tối hôm qua phong lưu khoái hoạt quá nhỉ."
Vi Tiểu Bảo trong lòng cả kinh, trên mặt giả bộ nghi hoặc: "Tống đại ca đang nói gì thế?" "Chết thì chết đi!" Vi Tiểu Bảo càng ác hơn, trực tiếp đè xuống.
Thấy hai người thật sự ầm ĩ có chút kỳ cục, Tống Thanh Thư đang muốn xông vào, chân vừa bước ra được nửa bước thì đột nhiên tỉnh ngộ: "Mình vốn là không nguyện ý nhìn thấy Khang Hi thuận lợi thu thập nội loạn như vậy, để Vi Tiểu Bảo làm mất trinh tiết của Kiến Ninh cũng tốt, khiến cho cuộc tứ hôn này kết thúc một cách hoang đường chẳng phải là càng tốt hơn à? Hơn nữa, như vậy mình còn có thể nắm được thóp của Vi Tiểu Bảo, nếu hiện tại xông vào, chỉ tổ vô cớ đắc tội với hai người, quả thực là thiệt thòi."
Trong lòng phân tích rõ quan hệ lợi hại, Tống Thanh Thư lười chẳng muốn xem cuộc biểu diễn vụng về của hai người, lập tức xoay người rời đi. Nhớ tới kiếp trước đến Nhật Bản tham gia một hội nghị, mình lặng lẽ mua các loại đĩa xxx xem, cảnh tượng giống như mọi nhà của hai người bọn Vi Tiểu Bảo tất nhiên không khiến hắn hứng thú.
Sáng sớm hôm sau, Vi Tiểu Bảo mặc quần áo, rón rén ra khỏi phòng ngủ của công chúa, vừa trở lại trong phòng không bao lâu, một thái giám tới thông báo: "Vi tước gia, Tống đại nhân mời ngươi tới một chuyến." "Không ngờ Vi huynh đệ nhanh như vậy đã quên ân nhân cứu mạng rồi." Tống Thanh Thư vẻ mặt tiếc nuối, ngón tay búng một cái, một hòn đá nhỏ lập tức bắn tới cạnh chân Vi Tiểu Bảo, ở trên nền nhà để lại một vệt trắng.
Vi Tiểu Bảo bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách tối hôm qua nghe thấy tiếng của hai hòn đá nhỏ, dây thừng đang buộc mình lập tức đứt lìa, thì ra là đối phương xuất thủ. Có điều nghĩ đến chuyện hoang đường với Kiến Ninh về sau, không khỏi thần sắc lúng túng nói: "Thì ra Tống đại ca thấy hết rồi."
Biết lo lắng trong lòng hắn, Tống Thanh Thư cười nói: "Vi huynh đệ cứ yên tâm đi, thị phi lễ chớ nhìn ta vẫn biết, về sau ngươi và công chúa đã xảy ra chuyện gì, ta không nhìn thấy gì cả?"
Thầm thở phào nhẹ nhõm, Vi Tiểu Bảo đột nhiên lại có chút lo lắng: "Tối hôm qua ta. . . Nhất thời hồ đồ, xin Tống đại ca nể giao tình giữa ta và ngươi, giấu hộ cho huynh đệ."
Tống Thanh Thư cuối cùng vẫn từ bỏ ý đồ mê người đó, không biết vì sao, trực giác nói với hắn nếu Vi Tiêu Bảo chết ở Sơn Hải quan cũng không phải tà kết cục tốt nhất, ít nhất thì không phải tà kiêu chết có tợi nhất đối với mình.
Ngay cả Tống Thanh Thư cũng ngầm đồng ý với cách t àm cùa hắn, những người còn tại trong đội ngũ tứ hôn tại càng không được Vỉ Tiêu Bào đê vào mắt. Từ đó về sau buổi tối mỗi ngày, công chúa đều tén gọi Vi Tiêu Bảo tới bầu bạn. Vi Tiểu Bảo túc đầu còn sợ Tống Thanh Thư chê cười, nhưng thiếu niên đối với việc nam nữ vốn tà khó có thê kiềm chế, một công chúa kiêu mỵ muôn dạng bò tên người, tàm sao mà vứt bỏ không đê' ý tới được? Cho dù tà chính nhân quân tư cũng chưa chắc đã tàm được, huống chi hắn còn tà toại người chưa bao giờ để ý tói tễ pháp tuân thường.
Mây ngày đầu còn tén ta tén tút, đến về sau không ngờ tà ở cả đêm tuôn trong phòng công chúa, ban ngày tà tứ hôn sứ, buổi tôi đó tàm Phò mã gia. Các cung nữ thái giám một tà sợ công chúa, hai tà Vi Tiểu Bảo không ngừng ban thưởng bạc cho họ, hơn nữa tống giá tướng quân Tống Thanh Thư cũng không tên tiêng, ai còn dám nói nửa câu? Trong khoảng thời gian này Tống Thanh Thư không có tâm tư quan tâm tới đôi cẩu nam nữ đó, ngược lại vẫn phát sầu vì không biết tung tích của hai người Hạ Thanh Thanh và Lý Nguyên Chỉ.
Làm trong triều đình Mãn Thanh chỉ là kế quyền nghi, vốn tất cả bố cục đều đã tiến hành đâu vào đấy, kết quả theo sự mất tích của hai người, thiếu mất hai khâu rất mấu chốt... Tống Thanh Thư nhìn chân trời phương xa, sắc mặt có chút khó coi, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, chẳng lẽ cuối cùng vẫn phải lựa chọn sử dụng biện pháp đó à?
Tống Thanh Thư biết rõ biện pháp đó quá hung hiểm, tuy rằng lợi ích cực lớn đủ khiến mình lật người trong một đêm, nhưng sơ ý chút thôi lại sẽ khiến mình vạn kiếp bất phục.
Tống Thanh Thư hiểu rất rõ, chuyện của phái Võ Đang, cùng với sau Đồ Sư đại hội, thanh danh của mình trong chốn võ tâm chỉ có thể dùng từ 'bừa bãi bất kham bất trị' để hình dung, cho nên cũng bất chấp tất cả mà gia nhập triều đình Mãn Thanh, khiến cho danh dự trên giang hồ của mình mang đến ảnh hưởng tiêu cực, rất có ý tứ rận nhiều không lo bị cắn, nợ nhiều chẳng thèm trả.
Nghĩ tới cho dù mình suốt ngày hành hiệp trượng nghĩa, ấn tượng của người trong võ lâm đối với mình cũng sẽ không thay đổi, Tống Thanh Thư ngay từ đầu đã từ bỏ ý định lăn lộn giang hồ, ngược lại lựa chọn từ triều đình phá rồi lại lập.
Hắn vốn định mượn dùng thế lực của Mãn Thanh, dần dần trưởng thành thành một tồn tại khiến những người khác vừa hận vừa sợ, giống như là Ngao Bái uy chấn thiên hạ năm đó.
Minh triều vừa diệt vong không lâu, cảnh nội Mãn Thanh khắp nơi đều có lực lượng phản Thanh phục Minh, ví dụ như Thiên Địa hội, Hồng Hoa hội, còn có Sơn Đông Kim Xà doanh.
Viên Thừa Chí bị Đông Phương Bất Bại giết chết, tuy Tống Thanh Thư vẫn ở trước mặt Hạ Thanh Thanh biểu đạt các loại tình cảm tiếc nuối, nhưng trong lòng hắn lại mừng thầm.
Bởi vì Viên Thừa Chí vừa chết, Kim Xà doanh liền như rắn mất đầu, hắn rất có khả năng nhập chủ. Đương nhiên, Kim Xà doanh bè phái đầy rẫy, các thế lực đấu đá lẫn nhau rất thảm thiết, Tống Thanh Thư biết cho dù thu phục được Hạ Thanh Thanh, cũng chưa chắc đã thu phục được Kim Xà doanh. Thanh danh của hắn quá kém, hơn nữa Hạ Thanh Thanh lại mang thân phận bà góa của Kim Xà Vương, nếu hai người ở trước mặt Kim Xà doanh Kim Xà doanh lộ ra một chút ý tứ ám muội, chỉ sợ ngay cả Hạ Thanh Thanh cũng sẽ bị liên lụy.
Đến lúc đó hai người gánh thân phận gian phu dâm phụ, đừng nói là nhập chủ Kim Xà doanh, chỉ sợ cả thiên hạ cũng không có chỗ nào để sống yên, chỉ có thể làm tay sai của triều đình Mãn Thanh. Tống Thanh Thư cũng không muốn như vậy, cho nên hắn ngay từ đầu đã không định theo Hạ Thanh Thanh tới Sơn Đông chỉnh hợp Kim Xà doanh, mà là chờ người của Kim Xà doanh tới cầu hắn nhập chủ.
Nếu Tống Thanh Thư nói suy nghĩ này cho người khác nghe, chỉ sợ mười người thì cả mười đều sẽ cho rằng là hắn điên rồi. Nhưng bản thân Tống Thanh Thư trong lòng lại biết rõ, trên thế giới không có gì là không thể.
Nhưng cái này cần Tống Thanh Thư phải có đủ thực tực trong tại triều đình, ít nhất nếu có thể tàm được quan to tay nắm binh mã một phương, như vậy mới có co hội đối mặt với Kim Xà doanh, mới có cơ hội đánh cho Kim Xà doanh phải kêu đau.
Khi người của Kim Xà doanh từ trong đáy tòng đã cảm thấy sợ hắn, thấy ở trên chiến trường không thê chiến thắng hắn, tất nhiên sẽ đột nhiên xuất hiện một hai người thông minh, sẽ đột nhiên ý thức được thân phận người Hán của Tống Thanh Thư. Cho dù không có người thông minh như vậy cũng không sao, Tống Thanh Thư tất nhiên sẽ tặng tẽ an bài ra.
Tô chức Phản Thanh phục Minh có bệnh chung, đó chính tà bọn họ thường ôm ảo tưởng với quan viên người Hán trong triều đình Mãn Thanh, tuôn thấy bọn họ thân tà người Hán, chắc sẽ dễ dàng công nhận tý niệm của mình, càng dễ gia nhập nghiệp tớn phản Thanh phục Minh cua mình.
Đáng tiếc chuyện thường thường không được như mong muốn, vấp phải trắc trở khắp nơi, cuối cùng phải trả giá đắt.
Những tổ chức này không rõ vì sao lại như vậy, không phải đều tà người Hán sao, vì sao đối với bọn họ còn ác hơn tà đối với người Mãn? Bọn họ không rõ, nhưng Tống Thanh Thư thì rõ.
Khi những người Hán này tựa chọn tàm quan trong triều đình Mãn Thanh thì đã không còn đường tui rồi. Trong chế độ Mãn Thanh, người Bát Kỳ được trọng dụng hơn tà sự thật không thể thay đổi, quan viên người Hán muốn bước tên cao hơn càng phải bỏ ra nhiều nỗ tực hơn.
So với các tổ chức phản Thanh phục Minh, quan viên người Mãn còn tại thậm chí tà hoàng đế cũng không tin họ, hơn nữa hằng ngày sẽ trong túc vô tình biểu hiện ra. Những quan viên người Hán để tỏ vẻ trung thành với triều đình, nhất cử nhất động đều sẽ cẩn thận dè dặt.
Đặc biệt tà đụng tới loại vấn đề vô cùng mẫn cảm như phản Thanh phục Minh này, nếu là một người Mãn, nói không chừng sẽ cười cười cho qua, không ai hoài nghi vấn đề trung thành của hắn, nhưng nếu là một quan viên người Hán đụng phải, nếu hắn không lập tức kiên quyết tỏ rõ lập trường, nhẹ thì con đường làm quan ảm đạm, nặng thì gặp họa xét nhà diệt tộc.
Về phần phải tỏ rõ lập trường của mình như thế nào, còn gì hữu hiệu hơn là dùng máu tươi của các nghĩa sĩ phản Thanh phục Minh kia?
Giống như là thế giới kiếp trước của Tống Thanh Thư vậy, trong chính phủ nước Mỹ có rất nhiều quan viên người Hoa, hơn nữa rất nhiều người có cấp bậc rất cao. Bình thường dân chúng Trung Quốc nhìn thấy bộ trưởng nào đó của nước Mỹ là người Hoa, lập tức hết sức phấn khởi, cho rằng là chuyện tốt đối với Trung Quốc.
Nhưng bọn họ nào biết đâu rằng, tình huống thực tế hoàn toàn ngược lại. Bọn họ khi đối đãi với vấn đề của Trung Quốc thường thường sẽ còn ác liệt, hà khắc hơn là người da trắng nước Mỹ. Bởi vì bọn họ thân là người Hoa, nếu muốn ngồi yên ở vị trí của mình, nhất định phải tiêu trừ sự nghi ngờ của dân Mỹ và những quan viên còn lại, đối với vấn đề Trung Quốc bày ra loại tư thái này cũng rất dễ hiểu.
Tống Thanh Thư thì khác với những người Hán làm quan ở triều đình Mãn Thanh, theo đuổi quan to lộc hậu này về bản chất, cái hắn theo đuổi là giang sơn vạn dặm, triều đình Mãn Thanh không thể nào mang tới cho hắn, bởi vậy hắn không cần thiết phải trung thành và tận tâm với triều đình giống như bọn họ.
Chỉ cần có đủ lợi ích, muốn xúi giục hắn là rất dễ. Trong tính toán vốn có của Tống Thanh Thư, sau khi mình khiến Kim Xà doanh sợ rồi, lại có Hạ Thanh Thanh ra mặt, dẫn đường cho người của Kim Xà doanh có ý xúi giục mình.
Tống Thanh Thư vì sao cảm thấy tất cả đều có thể làm được? Bởi vì việc Hồng Hoa hội đã dùng hết mọi biện pháp ý đồ xúi giục Càn Long đã mang tới lòng tin cho. Bởi vì bọn họ tin Càn LOng là người Hán, bọn họ có thể vì xúi giục hắn mà trả giá lớn, ngay cả tổng đà chủ Trần Gia Lạc cũng vì cái gọi là đại nghĩa mà gử con gái mình thương nhất là Hương Hương công chúa cho Càn long, để cho Càn Long quyết tâm phản Thanh phục Minh. Chỉ là bọn họ không rõ một việc, Càn Long đã là hoàng đế rồi thì Hồng Hoa hội còn có thể mang tới gì cho hắn nữa? Thật sự cho rằng đại nghĩa dân tộc hữu dụng à, hay là một tuyệt thế mỹ nhân có thể khiến Càn lLng vứt bỏ tam cung lục viện thất thập nhị phi?
Chỉ cần Hạ Thanh Thanh cam tâm tình nguyện phối hợp, Tống Thanh Thư nắm chắc có thê dùng một toại tư thái khác thành công tiếp nhận Kim Xà doanh, đáng tiếc hiện giờ sự ra đi của Hạ Thanh Thanh khiến tất cả tất cà biến thành bọt nước. Cho nên đêm đó khi Tống Thanh Thư biết tà Lạc Băng ở giữa chọc ngoáy, mới tức giận như vậy, đè nàng ta xuống để phát tiết.
Cho tới khi đội ngũ đưa dâu tới cảnh nội Sơn Hải quan hắn vẫn không nghĩ ra diệu kế cẩm nang gì. Nhìn xa xa đã tờ mờ thây được tường thành nguy nga, Tống Thanh Thư trong tòng thầm thở dài một hơi: "Hiện giờ chỉ có đi một bước tính một bước, xem có xuất hiện chuyên cơ gì hay không thôi."
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Tống Thanh Thư không thể không phái người gọi Vi Tiểu Bảo tới, nhìn bước chân tảo đảo của hắn, không khỏi tộ ra nụ cười hiểu ý: "Vỉ huynh đệ phải giữ gìn sức khỏe đấy."
Vi Tiểu Bảo mặt đỏ tên, mở miệng nói: "Khiến Tống đại ca chê cười rồi." Trong lòng lại thầm nghĩ công chúa kia quá gợi cảm buông thả, đoạn thời gian này sắp bị nàng ta hút khô rồi.
"Lần này không phải là ca ca muốn xen vào việc của người khác, chỉ là hiện giờ đa tới địa bàn của Ngô Tam Quế, nếu Vi huynh đệ còn giống như trước kia, tùy ý ra vào phòng ngủ của công chúa, để người hữu tâm biết được, chuyến đi này của chúng ta e là họa phúc khó đoán đấy."
Tống Thanh Thư là lo đối phương qua mê đắm sắc đẹp, không biết thu liễm, nếu chuyện bại lộ, đừng nói là Vi Tiểu Bảo, mình thân là tống giá tướng quân chỉ sợ cũng khó thoát khỏi tử tội chết.
"Đa tạ Tống đại ca nhắc nhở." Vi Tiểu Bảo trong lòng căng thẳng, mấy ngày này như keo như sơn với Kiến Ninh, thật sự có chút luyến
tiếc, có điều hắn vẫn còn lý trí, biết rõ cái mạng nhỏ của mình mới tà quan trọng nhất.
"Kiến Ninh công chúa đã bị hoàng thượng ban cho Ngô Ứng Hùng, nàng ta đã được định trước tà Bình Tây Vương phi đời tiếp theo, ngươi chơi thôi thì được, nếu xử trí theo cảm tính, phá hủy kế hoạch của hoàng thượng, chỉ sợ. . ." Tống Thanh Thư cũng không nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
"Chơi thôi thì được?" Vi Tiểu Bảo nghe mà cảm thấy rất bội phục, công chúa kim chi ngọc diệp ở trong miệng hắn giống như biến thành cung nữ bình thường...Ừ, cũng không đúng, Kiến Ninh vốn chính tà một nghiệt chủng, nói đúng tà thì còn chẳng bằng một cung nữ.
"Còn có một việc nữa," Tống Thanh Thư nghĩ nghĩ rồi nói, "Bên Kiến Ninh ngươi xử tý cho tốt đi, nếu không nàng ta nói tung tung ra ngoài tà nguy đấy."
"Tống đại ca yên tâm đi, ta có biện pháp thuyết phục nàng ta." Vi Tiểu Bảo ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại phiền não không thôi, mấy ngày gần đây Kiến Ninh đã nhiều lần ám chỉ hắn, bắt hắn phải nghĩ biện pháp khiến Ngô Ứng Hùng biến thành Ngô Tử Hùng, có điều loại chuyện này hắn sao dám đáp ứng, đành phải vừa đối đáp cho có lệ vừa suy nghĩ xem có biện pháp gì vẹn toàn đôi bên không.
Đối với tính tình của Kiến Ninh, Tống Thanh Thư xem như là cũng có hiểu biết, cũng không cho rằng nàng ta sẽ dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, có điều Vi Tiểu Bảo Vi Tiểu Bảo đã nói như vậy, hắn cũng không tiện hỏi lại. Nghĩ chắc với bản sự gặp dữ hóa lành của Vi Tiểu Bảo cũng có vài phần tin tưởng là hắn thật sự có biện pháp.
Trong lòng lại đột nhiên có chút thương cho Ngô Ứng Hùng, lo mấy ngày nay Vi Tiểu Bảo và Kiến Ninh ăn ngủ với nhau, nói không chừng đã có thai rồi, vị hôn thê trước khi động phòng đã cắm cho hắn cái sừng rõ to, mà có khi còn khiến hắn vui sướng vì được làm cha.
"Bẩm báo hai vị đại nhân, chúng ta bắt được một người bộ dạng khả nghi không ngừng nhìn trộm đoàn xe, có điều, có điều. . ." Tống Thanh Thư đang nghĩ tới xuất thần thì một thị vệ chạy tới cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Tống Thanh Thư gật gật đầu, Vi Tiểu Bảo rời đi không lâu, các thị vệ đã áp giải một người tới, "Buông ra! Có tin vừa đến Sơn Hải quan ta liền bảo phụ thân chặt hết đầu các ngươi không." Người đó vừa giãy dụa vừa nổi giận nói.
Nghe thấy thanh âm yểu điệu của đối phương, lại nhìn bộ dạng môi hồng răng trắng của hắn, Tống Thanh Thư vẻ mặt sửng sốt: "Tên này là nam mà sao bộ dạng ẻo lả thế, chẳng lẽ là nữ cải nam trang?" Ánh mắt theo bản năng quét tới phần ngực của đối phương, cũng không quá to, lại không cam lòng ngẩng đầu muốn nhìn hầu kết của hắn, nào ngờ đối phương mặc áo cao cổ, phần cổ bị che kín.
"Ngươi nói ngươi là Ngô Anh Hùng, tiểu nhi tử của Bình Tây Vương à?" Tống Thanh Thư phất tay, ra hiệu cho thị vệ thả nàng ta ra.
"Chính là bản cô. . . Công tử!" Người đó thoát vây, phản ứng đầu tiên chính là vỗ bụi bặm trên người, rõ ràng là cực kỳ thích sạch. "Vâng!"
Nhìn thị vệ đang muốn lui ra, Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, vội vàng gọi hắn lại.
"Chậm đã, ngươi dẫn tên đó tới cho ta xem thử."
Vi Tiểu Bảo lộ ra bộ dạng thích thú, vội vàng nói: "Tống đại ca ta đi nhé, công chúa mấy ngày nay luôn gắt gỏng, ta phải tới nịnh nàng ta chút đã." "Ngươi cà lăm à? Có điều cái gì?" Trong lòng Vi Tiểu Bảo lòng đang có chút phiền muộn, thấy bộ dạng ấp úng của thị vệ thì tức giận mắng.
Thị vệ mặt đỏ bừng, vội vàng nói: "Không người đó tự xưng là Ngô Anh Hùng, đệ đệ của thế tử Bình Tây Vương Ngô Ứng Hùng."
"Bình Tây Vương không phải chỉ có một người con trai thôi à?" Ánh mắt Tống Thanh Thư có chút ngỡ ngàng, nhìn Vi Tiểu Bảo với vẻ
không xác định.
"Lão rùa già Ngô Tam Quế đó làm gì có phúc khí tốt mà có tới hai con trai, khẳng định là giả, đánh một trận rồi ném ở vệ đường cho ta." Vi Tiểu Bảo bực mình phất phất tay.
"Theo ta được biết, Bình Tây Vương chi có một nhi tử, đó chính tà tứ hôn ngạch phụ Ngô ứng Hùng c'ân này." Trên đường đi cũng không có gì làm, Tống Thanh Thư cũng không ngại phối hợp vói hẳn một chút.
"Hừ, đó các ngươi kiên thức ít thôi." Người đó hù' tạnh một tiếng, có điều trong Còng cũng minh bạch Tông Thanh Thư không thế cứ vậy mà tin mình, vội vàng biện giải: "Nói vói ngươi cũng không sao, ta tà con tư sinh của phụ thân, tất nhiên rất ít người biết."
Tống Thanh Thư trong tòng cũng tin mấy phần, ở cái thê' giới này, mình phản bội sư môn, hại chết sư thúc, thanh danh trong chôn võ tâm có thể nói tà Cà như chao đậu phụ. Có điều so sánh với Ngô Tam Quế thì quả thật tói không đáng nhắc tới, túc trước hắn dẫn thanh Binh nhập quan, đê cho dị tộc chiêm giang sơn của người Hán, về sau tại tại tự tay ép chết Quế Vương, hi vọng cuối cùng của tiền Minh.
Nếu nói thanh danh của Tống Thanh Thư tà chao đậu phụ, như vậy thanh danh của Ngô Tam Quế có thể được coi là sầu riêng. Như vậy, chỉ sợ không ai muốn vô duyên vô cớ nhận là con trai của Ngô Tam Quế.
"Được rồi, cho dù ngươi là nhi tử của Bình Tây Vương gia, vậy ngươi không ở trong vương phủ lại chạy tới nhìn ngó đội ngũ của chúng ta, rốt cuộc là có tâm tư gì?" Tống Thanh Thư nghi hoặc hỏi.
"Người đâu, thượng trà!" Ngô Anh Hùng nghênh ngang ngồi xuống ghế ở bên cạnh, trong giọng nói mang theo vẻ hất hàm sai khiến, khiến các thị vệ sững sờ một chút, theo bản năng quay đi chuẩn bị, đột nhiên tỉnh ngộ dừng lại, không khỏi tức giận lườm hắn.
"Các ngươi đi xuống chuẩn bị chuyện ngày mai đi, người này cứ giao cho ta." Tống Thanh Thư phất phất tay, hiện giờ sứ' đội đang hạ trại ở ngoài Sơn Hài quan, chờ ngày mai Ngô Tam Quế' ra khỏi thành nghênh đón, cũng có không ít công tác chuẩn bị phải tàm.
Thị vệ biết Tống Thanh Thư võ công cao cường, hơn nữa vừa rồi đã giao thủ với kẻ tự xưng tà vương tử này, biết võ công của Ngô Anh Hùng rất bình thường, tiền đều cáo tui.
"Được rồi, nhìn ngươi cũng không quá đáng ghét, ta sẽ nói cho ngươi hay. Có thể được hoàng thượng tứ hôn, đại ca của ta tuy cao hứng, nhưng trước giờ chưa được thấy bộ dạng của công chúa, khó tránh khỏi có chút to được to mất. Ta thân tà đệ đệ, hiểu tâm ý của hắn, thế tà định chạy tới trước xem hộ hắn." Thanh âm của Ngô Anh Hùng như châu rơi khay ngọc, nói tiền một hơi.
Thấy hắn khi nói chuyện thỉnh thoảng lộ ra thần thái bĩu môi, da mặt Tống Thanh Thư co rúm lại, trong lòng thầm nảy sinh suy nghĩ ác độc: Ta thấy ngươi là nữ cải nam trang mới khách khí với ngươi như vậy, nếu để ta biết ngươi là gay, ta không đánh cho người cả mặt nở hoa mới là lạ.
Kiểu tóc đối với nữ nhân mà nói quả nhiên là rất quan trọng, Tống Thanh Thư nghĩ đến bạn gái xinh đẹp kiếp trước, dựa theo ngôn ngữ trên mạng thì không thể ít hơn bảy phân. Kết quả có một ngày không biết dây thần kinh nào của nàng ta bị đứt, tự dưng chạy đến một chùa miếu ở Tây Tạng xuất gia làm ni, khi gặp nàng ta, nàng ta để đầu trọc bóng loáng, lúc ấy Tống Thanh Thư nhìn ni cô bộ dạng bình thường trước mặt, thật sự không thể liên hệ với cô gái xinh đẹp kia trong ấn tượng của mình.
"Ê, ngươi nhìn đủ chưa?" Thiếu nữ từ nhỏ đến lớn đã sớm quen bị nam nhân nhìn như vậy rồi, lộ ra vẻ khinh thường, bực mình nói. "Ngươi là đệ đệ, chạy tới xem mặt thê tử chưa quá môn của ca ca, nào có đạo lý như vậy chứ?" Tống Thanh Thư thần sắc kỳ quái nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngươi có ý đồ không an phận với chị dâu của mình à?"
"Ngươi!" Ngô Anh Hùng bị lời nói của Tống Thanh Thư khiến cho xấu hổ không thôi, có điều đối phương nói cũng hợp tình hợp lý, hắn trong nhất thời cũng không biết phải biện giải như thế nào. "Nếu công chúa tướng mạo xấu xí, các ngươi sẽ cự hôn chắc." Ngữ khí của Tống Thanh Thư phát lạnh, chút tư thái này vẫn phải biểu lộ ra, không thể khiến triều đình mất mặt, bằng không truyền về tai Khang Hi, tóm lại là không tốt.
Ngô Anh Hùng sửng sốt, vội vàng nói: "Sao có thể như vậy? Kỳ thật, kỳ thật chỉ là ta muốn nhìn lén bộ dạng của tẩu tử 'trước mà thôi." "Hừ!" Đối phương kiều hừ một tiếng, nhìn hắn với vẻ khinh bỉ: "Không ngờ ngươi thoạt nhìn nhất biểu nhân tài, lại ngay cả chút nhãn lực này cũng không có, thế mà đòi làm tống giá tướng quân."
Tống Thanh Thư lại cẩn thận quan sát dung mạo của nữ tử này, vừa rồi cảm thấy nàng ta mặt mày như họa, trong lòng mới có hoài nghi, hiện tại đối phương lộ ra mái tóc dài đen nhánh, càng làm tôn lên dung nhan tuyệt thế vừa rồi. Do dự một' lúc, thấy trong trướng cũng không có người khác, Ngô Anh Hùng cắn răng một cái, đứng cởi mũ trên đầu xuống, để lộ ra mái tóc mềm như thác nước, "Ngươi hiện tại cb cảm thấy ta sẽ có ý đồ không an phận gì với chị dâu được không?"
Tống Thanh Thư trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại giả bộ giật mình nói: "Ngươi. . . Ngươi là nữ?" Tống Thanh Thư cuối cùng phục hồi tinh thầ, nữ tử trước mắt tuy mặc nam trang, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người thướt tha, xinh đẹp xuất trần. . . Chỉ tiếc trên người luôn mang theo cảm giác vênh váo hung hăng, phá mất khí chất độc đáo đó.
"Dáng người thì đẹp nhưng khí chất thì lại kém." Trong lòng Tống Thanh Thư thầm đưa ra đánh giá, ngoài miệng cười nói: "Không ngờ các hạ lại là một vị cô nương, chỉ không biết vừa rồi cô nương nói mình là nhị vương tử của Bình Tây Vương, vậy hiện tại ngươi lại là thân phận gì?"
"Ngươi tà ngu thật hay ngu vờ thế? Ta đã nói Bình Tây Vương là cha ta, ta tất nhiên chính là quận chúa." Tuy ngôn ngữ của thiếu nữ có chút không khách khí, nhưng thanh âm lại rất tai êm tai, Tống Thanh Thư cũng không để ý.
"Quận chúa?" Tống Thanh Thư thầm nhớ lại trong đầu, lẩm bẩm: "Ta nhớ rõ A Kha là nữ nhi của Ngô Tam Quế, chẳng lẽ hắn còn có nữ nhi khác?"
Thiếu nữ nhìn hắn với vẻ kinh ngạc: "Ngươi sao biết tên của ta?"
Tống Thanh Thư chấn động, thầm nghĩ đúng rồi, thế giới này A Cửu vẫn biến thành Cửu Nạn sư thái, tất nhiên không thể đến phủ của Bình Tây Vương bắt A Kha đang ở trong tã lót đi, như vậy A Kha chắc từ nhỏ lớn lên ở vương phủ, chẳng trách lại có tính tình vênh váo ngạo mạn này.
Thiếu nữ A Kha đã trổ mã thành hại nước hại dân như vậy, trong truyện nàng ta chỉ có bảy phần xinh đẹp của mẫu thân Trần Viên Viên, vậy Trần Viên Viên có dung nhan tuyệt thế tới thế nào?

Bình Luận

0 Thảo luận