Liên hệ tới Song Nhi vừa rồi ở bên trong cởi quần áo, cùng với hoi ấm thân thể vẫn còn trong túi, Tống Thanh Thư đột nhiên hiểu ra bên trong chứa cái gì.
"Vốn còn to tàm sao mới đẩy ngã được Song Nhi đê tiện tây tàng bao đồ trên nội y của nàng ta, không ngờ nàng ta tại trực tiếp giao cho ta." Tống Thanh Thư cầm chặt cái túi, có được quá dễ dàng khiến hắn nhất thời có chút tâm thần hoảng hốt.
"Vậy kính nhờ Tông đại ca." Song Nhi thấy hắn trầm mặc không nói gì, theo ban năng coi tà han đã đáp ứng, tộ ra nụ cười như trút đưọc gánh nặng, đi về phía tinh đường.
"Ngươi có phải định đi theo Vi huynh đệ không?" Thanh âm từ phía sau truyền đến khiến Song Nhi cả người run lên.
"Ta đã cố ý che giấu, không ngờ vẫn bị Tống đại ca nhìn ra." Song Nhi xoay người tại, lộ ra một nụ cười bướng bỉnh.
Khi Tống Thanh Thư biết nàng ta giao tàng bảo đồ của Tứ Thập Nhị Chương kinh cho Thiên Địa hội, liền minh bạch Song Nhi đã nảy sinh ý chết rồi, có điều hắn là một người hiện đại, sao có thể trơ mắt nhìn thảm kịch nhìn phát sinh, vội vàng khuyên giải: "Đệ muội, Vi huynh đệ yêu ngươi như vậy, nếu hắn ở trên trời có linh có linh, chắc hẳn cũng không hy vọng ngươi làm như vậy, hắn khẳng định không muốn ngươi chịu bất kỳ thương tổn gì."
Vẻ mặt Song Nhi không hề có bất kỳ xao động nào, ngược lại ôn nhu nói: "Tống đại ca, ngươi không biết đấy thôi, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo sợ nhất là tịch mịch, khẳng định hy vọng ta tới cùng hắn, hơn nữa hắn nhất định lo lắng sau này ta sẽ cắm sừng hắn, khiến hắn phải làm vương bát đản." Vừa nói trên môi vừa nở nụ cười hạnh phúc.
Tống Thanh Thư đau đầu, tuy hắn biết tình cảm của Song Nhi và Vi
Tiểu Bảo rất tốt, nhưng lại không ngờ lại tốt tới mức này. Đành phải thay đổi sách lược khuyên nhủ: "Đệ muội, nếu ngươi đi theo Vi huynh đệ, vạn nhất... Vạn nhất..."
Suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra được nên làm thế nào để khuyên nàng ta hồi tâm chuyển ý.
"Vạn nhất cái gì?" Nếu Song Nhi đã hạ quyết tâm sẽ tự tử, ngược lại so với bình thường có chút thả lòng hơn, mỉm cười nhìn Tống Thanh Thư, có chút tò mò hắn sẽ nói ra lý do gì.
"Vạn nhất trong người ngươi đang mang giọt máu của Vi huynh đệ thì sao?" Trong đầu Tống Thanh Thư linh quang chợt lóe, vội vàng nói, "Nếu là vì ngươi tự tử, khiến đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ của Vi huynh đệ theo ngươi mà đi, làm hại Vi gia tuyệt hậu, chẳng phải là rất có lỗi với hắn à?"
"Tống đại ca ~" Song Nhi oán trách nhìn Tống Thanh Thư, hai má đột nhiên đỏ ửng, "Người ta không mang thai con của Tiểu Bảo."
"Từ lúc Vi huynh đệ rời khỏi kinh thành chưa đến một tháng, ngươi chưa gặp đại phu thì làm sao mà biết được?" Tống Thanh Thư hạ quyết tâm, ngày mai an bài mấy ngự y tới đây, nhất định khiến cho bọn họ quả quyết là Song Nhi đã mang thai, nói không chừng mới có thể phá bỏ ý đồ muốn hy sinh bản thân của nàng ta. "Nói chung là ta biết rõ." Song Nhi cắn môi dưới, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, không muốn tiếp tục đề tài xấu hổ này với Tống Thanh Thư nữa.
"Ặc, được rồi." Tống Thanh Thư cũng không rõ lắm một số bí mật của nữ nhân, thấy nàng ta nói chém đinh chặt sắt như vậy, trong lòng biết lý do này chỉ sợ là không được rồi, có điều lúc này hắn đã nghĩ ra một lý do khác "Song Nhi cô nương không nghĩ tới báo thùcho Vi huynh đệ à?"
"Báo thù?" Mắt Song Nhi vụt sáng, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận