Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 235: Giao dịch vô sỉ (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
"Chuyện này cứ giao cho thần làm đi." Tông Thanh Thư xung phong nhận việc.
"Cũng được, Thanh Thư ngươi võ công cao cường, đúng tà nhân tuyển tốt nhất." Khang Hi gật đầu nói, "Đa Long, ngươi âm thâm phối hợp với hắn, khi cần thiết có thể hy sinh mấy thị vệ. Còn nữa, cuộc nói chuyện trong phòng này ngày hôm nay, trẫm không muốn có người thứ năm biết."
Ba người Tống Thanh Thư trong tòng tạnh toát, vội vàng nói: "Chúng thân minh bạch!"
Ra khỏi ngự thư phòng, Đa Long lặng lẽ hỏi: "Tống huynh đệ, ngươi muốn ta phối hợp với ngươi thế nào, cứ nói đi."
"Ta trước tiên tới thiên lao xem đám thích khách đó đã." Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên tiếp xúc một chút với người của Hồng Hoa hội, rồi nghĩ xem cứu họ thế nào. À không, là thả họ thế nào.
Tới thiên lao, thị vệ giới thiệu: "Tống đại nhân, để phòng ngừa bọn họ thông cung, những thích khách này đều bị nhốt riêng, không biết đại nhân muốn thẩm vấn người nào trước."
"Tới chỗ của Triệu Bán Sơn trước đi."
Khi Tống Thanh Thư tới gần, chỉ thấy Triệu Bán Sơn đã cởi áo ngồi dưới đất, cả người ướt sũng mồ hôi.
"Tên béo chết bầm, thời tiết nóng thế này, ngươi không ở nhà cho mát lại chạy tới hoàng cung chịu tội làm gì." Tống Thanh Thư dựa vào cửa, buồn cười nhìn Triệu Bán Sơn như quả cầu thịt.
"Hừ!" Triệu Bán Sơn không thèm quan tâm tới hắn, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục dùng bàn tay đầy thịt quạt cho mình, xích trên
người phát ra tiếng leng keng.
"Ngươi không để ý tới ta cũng không sao." Tống Thanh Thư cười bảo, "Ngươi từng có ơn với một bằng hữu của ta, nể mặt nàng ta, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài."
"Bằng hữu của ngươi là ai?" Triệu Bán Sơn cuối cùng tò mò xoay người lại.
Tống Thanh Thư cười mà không nói, xoay người rời đi, trong thiên lao, hắn cũng không tiện nói ra tính danh của mẹ con Hổ Phỉ, lúc trước Triệu Bán Sơn có ơn với hai người, lúc trước mình và Hồ một đường đồng hành, lúc nhàn rỗi cũng hay nghe nàng ta tán gẫu, Tống Thanh Thư nhìn thấy ân nhân của nàng ta thì sao lại nhẫn tâm không cứu?
Đến phòng của Văn Thái Lai, Tống Thanh Thư thì lại không tốt tình như vậy, "Văn tứ gia, tư vị trong thiên lao thế nào?" "Vô sỉ!" Văn Thái Lai giống như một con nổi giận nổi giận, đánh về phía Tống Thanh Thư, xích sắt trên người bị kéo căng ra, nhưng không thể nào tới gần được người đối phương.
"Văn tứ gia hay là nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc là muốn lão bà của mình vẫn ở bên cạnh hay là muốn giữ tính mạng của các huynh đệ còn lại." Tống Thanh Thư ném tới một cái bút và một tờ giấy, nhiên nói, "Nếu nghĩ thông rồi thì giấy trắng mực đen viết lại, tặng Lạc Băng cho Tống mỗ. . . Có điều ngàn vạn lần chớ có kéo dài, hoàng thượng đã quyết định ngày mai sẽ xử trảm các vị, trước tối nay nếu không trả lời, Tống mỗ cũng đành bất lực thôi."
"A!" Văn Thái Lai vẻ mặt thống khổ, cầm lấy tờ giấy trước mặt xé vụn.
"Đồ không bằng cầm thú." Nghe thấy tiếng gầm phía sau, Tống Thanh Thư vẻ mặt bình tĩnh đóng cửa, đi tới buồng giam của Dư Ngư Đồng. "Cẩu quan, Văn mỗ nếu có thể ra ngoài, nhất định sẽ giết ngươi để phát tiết mối hận trong lòng." Văn Thái Lai vừa thấy hắn tiến vào, làm ra vẻ muốn lao lên, đáng tiếc cả người hắn đã bị xích sắt khoát chặt.
Tống Thanh Thư lắc đầu: "Với võ công của ngươi, muốn giết ta chỉ sợ là có chút khó khăn dấy." Thấy Văn Thái Lai hầm hầm nhìn mình, Tống Thanh Thư cũng không thèm để ý, mở miệng nói: "Ta giao dịch với ngươi nhé?"
"Phì!" Văn Thái Lai căm hận nói, "Văn mỗ không giao dịch với cẩu quan Thát tử."
"Nếu giao dịch này liên quan tới tính mạng của mấy người trong Hồng Hoa hội các ngươi thì sao?" Tống Thanh Thư bình tĩnh nhìn hắn. "Giao dịch gì?" Văn Thái Lai trầm giọng hỏi.
"Ta có thể cứu ngươi thậm chí là mấy vị huynh đệ mấy vị ra ngoài, có điều ta không thể làm việc không công được, gần đây Tống mỗ rất coi trọng đồ của Văn tứ gia. Chỉ đáng tiếc món đồ này Văn tứ gia lại coi như trân bảo, chỉ sợ sẽ tiếc rẻ." Tống Thanh Thư vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
"Hừ! Chỉ cần có thể cứu được mấy vị huynh đệ của Hồng Hoa hội, cho dù ngươi muốn lấy đầu ta, ta cũng sẽ không nhíu mày, còn thứ gì mà tiếc hơn chứ." Văn Thái Lai nói như chém đinh chặt sắt.
"Vậy ta nói thẳng nhé." Vẻ mặt Tống Thanh Thư có chút quỷ dị, "Đánh một trận ở Cung Càn Thanh, Tống mỗ không thể quên được phong tư của tôn phu nhân Lạc Băng, từ đó về sau ngày đêm thương nhớ, không biết Văn tứ gia có thể bỏ được thứ yêu thích này không?" "Gì cơ?" Văn Thái Lai quay đầu nhìn Tống Thanh Thư.
"Tống mỗ trước nay kính ngưỡng nhân phẩm của mấy vị đương gia Hồng Hoa hội, trận chiến ở cung Càn Thanh cũng là Tống mỗ thân bất do kỷ, các ngươi giả mạo thủ hạ của ta, chắc hẳn cũng minh bạch quan hệ lợi hại trong đó." Thấy sắc mặt Văn Thái Lai dần dần trở nên hòa hoãn, tiếp tục nói: "Sau khi mấy vị đương gia bị bắt, Tống mỗ trắng đêm không ngủ, thế là quyết định sẽ cứu mấy vị
đương gia ra ngoài."
"Ngươi định giở quỷ kế gì thế?" Văn Thái Lai nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, trong lòng không tin.
"Đương nhiên, những lời vừa rồi chỉ là lừa người ngoài thôi." Vẻ mặt Tống Thanh Thư đột nhiên trở nên tà ác tà ác, "Cho nên ta mới muốn âm thầm giao dịch với Văn tứ gia."

Bình Luận

0 Thảo luận