Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 231: Mặt tình phụ trời sinh (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Cho dù hai người cố ý hạ giọng, nhưng hiện tại Tống Thanh Thư tai thính mắt tinh, sao có thê không nghe rõ, tườm hai người một cái, trong nhất thời cũng mặc kệ nói tời hàm hồ của Lý Nguyên Chỉ, ngnươi với Hạ Thanh Thanh: "Được, đê ngươi tin ta sẽ không ở trong Thanh đình tâu, ta giờ sẽ đi cúư người của Hồng Hoa hội đê tỏ rõ tâm chí của mình."
Hạ Thanh Thanh còn chưa có phản ứng, qLý Nguyên Chỉ đã kỉnh hỉ nhảy xuống giường: "Tống đại ca, ngươi thật sự chịu ra tay cứu bọn họ à?"
"Nhưng vậy thì ta cảm thấy có chút thiệt thòi," Tống Thanh Thư gãi đâu, buồn bục nói, n"Nếu ngươi nguyện ý kêu gọi ta một tiêng hảo ca ca, ta sẽ giúp ngươi cứu người trong tòng ngươi."
"Hảo ca ca, hảo ca ca, hảo ca ca của ta... "Lý Nguyên Chỉ còn tưởng rằng là việc gì khó, nghe thấy yêu cầu của hắn lập tức gọi liên tục, thanh âm vừa ngọt vừa mềm.
Tống Thanh Thư nghe mà nổi cả da gà, vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, có điều ta sẽ chỉ cứu một mình Dư Ngư Đồng thôi, lão công của nữ nhân khác, ta không chịu trách nhiệm." Vừa nói ánh mắt còn liếc về phía Lạc Băng.
"Nguyên Chỉ muội muội, đừng để tên cẩu quan này chiếm tiện nghi, hắn nào có bản sự cứu mấy vị đương gia ra chứ." Lạc Băng nói vẻ khinh thường.
Nhìn bộ dạng hăng hái của Tống Thanh Thư, Thanh Thanh ánh mắt phức tạp, mở miệng nói: "Hắn nói có thể cứu, chỉ sợ thật sự có thể cứu đấy."
Lý Nguyên Chỉ cũng ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, Lạc tỷ tỷ, bản sự của Tống đại ca rất lớn." Nói xong quay đầu nhìn Tống Thanh Thư cầu xin: "Tống đại ca, ngươi thuận tay cứu cả bọn Văn
Tứ ca ra đi." "Kỳ thật cũng không phải không được, có điều cần một người nào đó phải tự mình cầu xin ta." Tống Thanh Thư cười tạnh nói.
"Si tâm vọng tưởng!" Lạc Băng tức giận, lập tức qua đi.
Lạc Băng Lạc Băng lạnh toát, mắng thầm đối phương ngoan độc, nếu Tống Thanh Thư không cứu ai thì tôi, không có ai có thể trách tội nàng ta. Nhưng nếu đối phương chỉ cứu Văn tứ ca, đến lúc đó lan truyền ra ngoài, người trong giang hồ biết là bởi vì mình không đáp ứng một yêu cầu của đối phương, mới dẫn tới mấy vị đương gia khác táng mạng ở hoàng cung. . .
Lạc Băng lăn lộn giang hồ nhiều năm, sớm đã rõ có đôi khi lời đồn còn đáng sợ hơn bất kỳ điều gì, đến lúc đó vợ chồng mình rốt cuộc không thể ngẩng đầu làm người được nữa.
Không nói những người khác, chỉ sợ Văn tứ ca luôn trọng tình nghĩa, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng sẽ không tha thứ cho mình.
"Nghĩ kỹ chưa?" Trong lòng Lạc Băng đang giãy dụa trong lòng, khóe miệng Tống Thanh Thư lộ ra nụ cười đắc ý. "Đúng là khuôn mặt tình phụ trời sinh." Nhìn khuôn mặt hoa đào quyến rũ ôn nhu của đối phương, Tống Thanh Thư thầm khen trong lòng.
"Hảo ca ca? Nghĩ cũng hay nhỉ!" Tống Thanh Thư cười nhạo nói, "Vậy ta chỉ đi cứu người tình của Lý nha đầu, về phần ngươi à, cho dù gọi ta là lão công ta cũng sẽ không đáp ứng."
"Ngươi!" Lạc Băng tức giận đến lập tức ngồi thẳng dậy, trợn mắt lên, "Vậy ngươi muốn thế nào?" "Ngươi đáp ứng ta một yêu cầu." Ánh mắt Tống Thanh Thư lướt qua ngực nàng ta, trả lời. Lạc Băng hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm tình của mình, ôn nhu nói: "Thiếp thân xin Tống công tử giải cứu cho mấy vị đương gia của Hồng Hoa hội ạ."
"Thế còn tạm được." Tống Thanh Thư gật đầu hài lòng, đổi đề tài, Vừa rồi Lý nha đầu nhờ ta cứu người trong lòng của nàng ta, phải gọi ta mấy tiếng hảo ca ca, ngươi nhờ ta đi cứu trượng phu của ngươi, cũng phải tỏ chút thái độ chứ."
Lạc Băng tức lắm, thầm nghĩ nếu không có người ngoài thì thôi, mình vì' các huynh đệ của Hồng Hoa hội, cùng lắm thì vứt bỏ mặt mũi, gọi hắn mấy tiếng hảo ca ca. Nhưng hiện giờ bên cạnh còn có hai người khác, tuổi của mình rõ ràng lại lớn hơn đối phương, nếu gọi hắn là hảo ca ca, sau này còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa?
"Ta so với ngươi ít nhất cũng lớn hơn năm tuổi đấy. 'Hảo. . . Ca ca' ta làm sao mà gọi ra miệng được." Lạc Băng vẻ mặt u oán nói. "Yêu cầu gì?" Chú ý thấy dục vọng trong ánh mắt đối phương, Lạc Băng trong lòng giật thót.
"Bất kỳ yêu cầu gì!" Ý tứ trong ánh mắt của Tống Thanh Thư rất khó bề phân biệt, thấy ba nữ tử đều lộ ra vẻ mặt khác thường, vội vàng nói tiếp, Có điều ta tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, ngươi có thể trước đáp ứng, ngày sau khi ta muốn ngươi thực hiện lời hứa tất nhiên sẽ tìm ngươi."
Lạc Băng trong lòng lạnh toát, đến lúc đó nếu đối phương đề xuất yêu cầu quá phận gì, chẳng lẽ mình cũng phải đáp ứng hắn sao. . .
Thấy mặt nàng ta lộ vẻ do dự, Tống Thanh Thư cười bảo: "Nếu ngươi không đáp ứng cũng không sao, ta cũng sẽ cứu trượng phu của ngươi phu ra, có điều ta không cứu mấy vị đương gia khác của Hồng Hoa hội. Lý nha đầu ngươi đừng lo, Dư Ngư Đồng thì ta sẽ cứu. Đến lúc đó ta sẽ nói cho họ nghe yêu cầu hôm nay, ngươi cảm thấy đến lúc đó những người còn lại của Hồng Hoa hội sẽ nhìn ngươi như thế nào, Văn Thái Lai sẽ nhìn ngươi như thế nào?" Lý Nguyên Chỉ vội vàng đi tới bên cạnh khuyên giải nàng ta: "Lạc tỷ tỷ, ngươi việc gì phải đọ cái khí nhât thời với Tống đại ca, vạn nhất hắn thật sự có thể cứu Văn tứ ca ra thì sao?"
Nghe Lý Nguyên Chỉ nói vậy, Lạc Băng cũng không khỏi trở nên do dự, vừa rồi cũng đã kiến thức qua võ công của hắn, trong nháy mắt đã dánh bị thương nặng mấy tên cao thủ bên ta, thầm nghĩ nếu đối phương thật sự có biện pháp, mình lại hờn dỗi, vậy chẳng phải là hại bọn Văn tứ ca sao...
"Được rồi, coi như ta xin ngươi." Lạc Băng cố nén tức giận, thầm nghĩ đợi hắn cứu mấy vị đương gia ra rồi, Hồng Hoa hội sẽ cùng thương thảo, rồi quay lại tính món nợ ở cung Càn Thanh với hắn.
"Chậc chậc." Tống Thanh Thư lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn nàng ta, "Ngữ khí này của ngươi mà cũng coi là xin người khác à?"

Bình Luận

0 Thảo luận