Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 297: Có gian tình? 

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Tống Thanh Thư vốn định một mình bế Song Nhi về phòng, nhưng về sau lại ý thức được t àm như thế không ổn, nếu như bị người ta thây thì cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nếu Tống Thanh Thư thật sự có ý đồ bất chính thì cũng thôi, nhưng tần này hắn thật sự không có một chút tà niệm nào, nếu phải gánh một cái tội danh dâm tặc thì không khỏi quá oan ổn, vừa hay đụng phải hai tiêu nha hoàn Lần trước, Tống Thanh Thư giống như gặp được cứu tinh gọi họ đêh tàm chứng cho mình.
Một đường đi vào phòng, Tống Thanh Thư đang muốn đặt Song Nhi lên giường nghỉ ngơi, nào ngờ Song Nhi trong túc đang ngủ giông như phát hiện gì đó, vươn tay ra ôm chặt tay hẳn vào trong tòng, miệng thì thào "Tiêu Bảo, đừng đi mà..."
Tống Thanh Thư nhìn hai nha hoàn với vẻ khó xử, hai nha hoàn thì nhìn nhau, thầm nghĩ nếu tà chu mẫu nguyện ý, vậy thì cũng không thê quản, thế tà đành nói: "Tông đại nhân ở cùng phu nhân đi, chúng ta đi xuống trước." Nói xong tiền vộ vàng muốn chạy ra ngoài.
"Các ngươi ở lại!" Tống Thanh Thư trầm giọng nói, "Đệ muội hôm nay tinh thần hoảng hốt, mới tưởng nhầm ta tà Vi huynh đệ, ta lo lắng nàng ta sẽ làm ra chuyện điên rồ cho nên mới ở lại chăm sóc nàng ta, các ngươi phải ở lại làm chứng cho ta, nếu các ngươi đi thì danh dự của nàng ta cũng sẽ không còn."
"Vâng!"
Hai nha hoàn cúi người thi lễ, hỏi: "Không biết Tống đại nhân có cần nươc ấm không, cứ phân phó cho nô tỳ đi làm."
"Không cân, các ngươi cứ ở trong phòng tà được." Tống Thanh Thư nói xong quay đầu, nhìn Song Nhỉ ở trong tòng, đôi mi thanh tú nhíu tại, môi mòng mím chặt, hiển nhiên tà ở trong mơ cũng không được yên bình, không khỏi vươn tay ra ôn nhu gạt mới sợ tóc che trên mặt nàng ta ra sau.
Song Nhi nằm ở trong tòng Tống Thanh Thư, hai người khó tránh khỏi có chút tiếp xúc da thịt, Song Nhi da thịt mát mẻ, chạm vào rất tà thoải mái, Tống Thanh Thư xích người, tìm vị trí thoải mái, dựa vào tưởng, ngơ ngẩn nhìn Song Nhi, trong tòng có chút mâu thuẫn: Vôn Tứ Thập Nhị Chương kỉnh đã tới tay, ta đã có thê' đi, hơn nữa mình còn tà kẻ hại chết Vi Tiêu Bảo, để tại Song Nhi, khó đàm bảo ngày sau không bị nàng ta biết được chân tướng, tùy thời sẽ chôn xuống một thùng thuốc súng cho bản thân... Nhưng thật sự không thê trơ mắt nhìn một thiếu nữ thiện tương cứ như vậy chết đi.
"Đào Hồng, nói hai người bọn họ không có gian tình thì ngươi có tin không?" Chú ý thấy động tác của Tống Thanh Thư, hai tiểu nha đầu vừa dùng mắt ra hiệu vừa tiến hành trao đổi không tiếng động.
"Phu nhân thì khó nói, có điều nhìn động tác của Tống đại nhân vừa rồi ôn nhu như vậy, trong lòng không có ý đồ mới tà lạ."
"Đi chết đi!"
Hai nha đầu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bởi vậy liếc một cái là hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương, trao đổi không ngờ không hề có cảm giác khó khăn. Đào Hồng hé miệng cười: "Cũng không làm gì cả, chỉ ôm phu nhân ngủ một đêm thôi." Song Nhi thường ngày đối đãi với hai nha hoàn này rất tốt, bởi vậy đùa vui một chút cũng không cố kỵ gì.
"Hai nha đầu chết tiệt này, vì sao không cản lại, để ta bị nam nhân khác ôm Song Nhi vừa thẹn vừa lo, lườm hai nàng ta một cái. Song Nhi đầu tiên là vẻ mặt ngỡ ngàng, sau đó chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, lập tức hai má đỏ hây hây, "Mình rốt cuộc bị làm sao, vì sao lại coi Tống đại ca là Tiểu Bảo chứ? Đúng là xấu hổ chết mất, sau này làm sao dám nhìn hắn nữa đây..."
"Tối hôm qua Tống đại ca hắn. . . Hắn không làm gì ta chứ?" Song Nhi có chút khó mở miệng, giãy dụa một phen, vẫn lên tiếng hỏi. "Tiểu Bảo!" Sau khi Tống Thanh Thư đi không lâu, Song Nhi đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trơn, theo bản năng vươn tay ra quờ một cái, kết quả không thấy gì, lập tức tỉnh lại.
"Phu nhân tỉnh rồi à? Nô tỳ đi chuẩn bị nước rửa mặt." Liễu Lục vội vàng tới đỡ nàng ta lên. "Ta chỉ là khó chịu thiếu gia vừa mất, phu nhân đã như vậy với người khác..."
"Ê, có phải là năm đó thiếu gia trêu đùa ngươi, cho nên ngươi phương tâm thất thủ không?" "Ta thấy phu nhân cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao đâu, ngươi xem nàng ta ôm Tống đại nhân chặt chưa kìa, còn để tay hắn ở cái nơi xấu hổ như vậy nữa..."
"Ài, đám hạ nhân chúng ta làm gì có tư cách mà quản mấy việc này." Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thanh Thư cảm giác được cảm xúc của Song Nhi đã bình ổn, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng Song Nhi, ôn nhu đỡ lưng nàng ta đặt xuống giường, sau đó thì kéo chăn đắp cho nàng ta.
Hai tiểu nha đầu đang ở góc phòng ngủ gà ngủ gật, nghe thấy động tĩnh lập tức tỉnh lại, Tống Thanh Thư nhỏ giọng nói: "Nếu ta ở đây, lát nữa đệ muội tỉnh lại không khỏi sẽ xấu hổ, ta đi trước. Hai người các ngươi lúc nào cũng phải ở bên cạnh nàng ta, tuy được ta... Nàng ta chắc sẽ không tự sát nữa, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn."
"Bọn nô tỳ cũng muốn làm, định là bất chấp võ công của Tống đại nhân có cao cường cỡ nào cũng phải liều mạng với hắn, nào ngờ phu nhân lại tự chủ động ôm Tống đại nhân, không ngừng gọi tên lão gia, chúng ta nào dám làm bừa." Hai nha đầu ủy khuất nói.
Song Nhi cũng từ từ nhớ t ại một số tình tiết cụ thê', chỉ cam thấy phân ngực bị Tống Thanh Thư động vào nóng ran, đột nhiên nhìn thấy cái túi đặt ở cạnh giường, mới nhớ ra chính tà cái túi mà mình tối hôm qua đưa cho Tống Thanh Thư, trong nhất thời thân sắc khó hiểu, "Tôhg đại ca hiện tại đâu rồi?"
"Tống đại nhân nói sợ phu nhân tỉnh tại xấu hô nên đi trước rồi." Hai nha đầu đồng thanh đáp.
Tống Thanh Thư biết Song Nhi bị mình thôi miên ám thị, tạm thời sẽ không muốn quyên sinh, ít nhất thì trước khi Vi Tiểu Bảo nhập thô vi an thì sẽ như vậy, đế tránh cho gặp tại phải xấu hổ, Tông Thanh Thư quyết định về cung một chuyến, tối nay sẽ tại đến Tử Tước phủ hỗ trợ sau.
Trở lại hoàng cung, từ xa đã nghe thấy chỗ ở của mình truyền đến một giọng nữ: "Tống Thanh Thư đâu? Gọi hắn ra đây."
Tống Thanh Thư theo bản năng mừng lắm, thầm nghĩ chẳng lẽ tà U U trở lại rồi? Nhưng khi hắn nghe thấy tiếng trả lời của thị vệ thì không khỏi thất vọng: "Khởi bẩm quận chúa, Tống đại nhân ngày hôm qua đến Tử Tước phủ chủ trì hậu sự của Vi tước gia rồi."
"Không biết quận chúa tìm Tống mỗ có chuyện gì?" Tống Thanh Thư chậm rãi bước vào, ra hiệu cho thị vệ lui xuống trước, quay đầu lại nhìn A Kha.
Áo hoa màu xanh, bên ngoài khoác lụa mỏng màu trắng, lộ ra cái cổ đường cong ưu mỹ thấy rõ được cả xương quai xanh, tóc dùng dây buộc lại, cắm vào một cái châm trắng như mỡ dê từ bạch ngọc chế thành, một dòng tóc đen ủ trước ngực, hai mờ hây hây đỏ, trang điểm sơ sơ mà đã khuynh quốc khuynh thành rồi.
Nghe thấy thanh âm của Tống Thanh Thư, A Kha ngẩng đầu lên, vội vàng chạy tới, lườm Tống Thanh Thư rồi phẫn nộ nói: "Tống Thanh Thư, lúc trước ngươi ở Tam Thánh am đã nói gì với ta và mẹ ta? Bản quận chúa hiện tại không ngờ bị hoàng thượng ban cho ngươi, ngươi có phải đã sớm đoán được loại kết quả này hay không?"

Bình Luận

0 Thảo luận