"Ta cho dù hóa thành tệ quỷ cũng sẽ không bò qua ngươi!" Khóe miệng Văn Thái Lai chảy ra một dòng máu tươi, hiên nhiên tà đang tức giận công tâm, dẫn phát thương thế.
Tống Thanh Thư cười dài, tiêu sái xoay người rời đi.
Sau khi ra khỏi thiên Eao, Tống Thanh Thư cô' ý tìm Đa Long thương nghị một chút, bải hắn kéo dài thời gian giao ban giữa các thị vệ tuần tra.
Đa Long do dự một chút: "Tống huynh đệ, đến lúc đó ngươi tận lực đừng hại tính mạng của các thị vệ này nhé, các huynh đệ đều có gia có thất.."."
"Yên tâm đi, tuy ta không phải là loại từ bi vi hoài, nhưng cũng không muốn dính nhiều mạng người." Tống Thanh Thư nhìn Đa Long với vẻ bất ngờ.
Sau khi trời tối, Tống Thanh Thư thay một thân y phục dạ hành Đa Long cố ý chuẩn bị, sau khi lặng lẽ lẻn qua thị vệ của cửa thiên lao thì vận khởi khinh công lao vào.
Mấy người của Hồng Hoa hội ban ngày đã được Tống Thanh Thư gợi ý, vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức chú ý bên ngoài, đột nhiên chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua một làn khói nhẹ, các thị vệ Thát tử đều ngã xuống đất, khi thấy rõ người đến là Tống Thanh Thư thì tất cả đều hoảng sợ.
"Thời gian cấp bách, thay quần áo vào rồi theo ta." Tống Thanh Thư lục soát trên người thị vệ canh buồng giam, lấy ra chìa khóa rồi ném vào các phòng, thuận tay lại ném mấy bộ trang thị vệ tới trước cửa.
Khi mấy người vội vàng thay quần áo, Tống Thanh Thư lặng lẽ đi tới bên cạnh Dư Ngư Đồng, hạ giọng hỏi: "Nghĩ thế nào rồi? Đây là cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ tần này, còn muốn giải quyết Văn Thái Lai một cách không có sơ hở tà không dễ đâu."
Dư Ngư Đồng sớm đã tim như khô kiệt, bất vi sở động, tạnh tùng nói: "Các hạ không cần nhiều tời, niệm tình tần này ngươi cứu chúng ta, ta sẽ không kể tại đề nghị của ngươi với các đương gia còn tại của Hồng Hoa hội, các hạ tự to đi."
"Hừ!" Văn Thái Lai ở bên cạnh lại đau đớn không nói nên lời, giao dịch giữa hắn và Tống Thanh Thư, theo bản năng không muốn để những người khác biết.
"Đi theo ta, lát nữa trấn định một chút, gặp phải thị vệ tuần tra cũng đừng kích động, thiên lao bị cướp, trong chốc lát không có ai phát hiện đâu." Tống Thanh Thư cũng cởi y phục dạ hành bên ngoài, để lộ quần áo thị vệ ở trong, dẫn đầu ra ngoài.
Ba người vòng bảy tám vòng, cuối cùng đi tới một chỗ bức tường ngoài của Tử Cấm thành, Tống Thanh Thư chỉ ra ngoài tường, trầm giọng nói: "Tống mỗ đưa cái vị tới đây thôi, vượt qua bức tường này, các ngươi có thể ra được khỏi cung. Hảo tâm nhắc nhở một chút, ra ngoài thì tạm thời đừng có quay lại. Tuy ta không biết các ngươi lúc trước làm thế nào để lừa được lão tổ ra khỏi cung, nhưng lão ít ngày nữa sẽ trở lại, các ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, càng đừng nói đến lão nhân gia." Tống Thanh Thư đỡ lấy vai Triệu Bán Sơn, vận khởi nội lực nhảy lên trên, nào ngờ ước lượng thể trọng của đối phương không đủ, nhảy được một nửa thì có chút kiệt sức, vội vàng điểm mũi chân lên tường, dùng bích hổ du tường công vượt qua.
"Triệu mập, ngươi thật sự nên giảm béo đi, tưởng mình là phật Di Lặc." Tống Thanh Thư sau khi thả hắn xuống thì thầm toát mồ hôi.
"Thân thịt này đã quen rrồi," Theo tiếng cười của Triệu Bán Sơn, thân thể béo núc đó cũng bắt đầu run rẩy, "Không biết bằng hữu mà Tống thiếu hiệp lúc trước nhắc tới là ai vậy?" "Ngày sau các hạ tất nhiên sẽ biết." Tống Thanh Thư không trả lời, tung người lại nhảy vào trong cung.
"Trước tiên đưa thập tứ đệ ra ngoài đã." Nhìn Tống Thanh Thư vươn tay ra tóm lấy bả vai mình, Văn Thái Lai lùi ra sau một bước, nói.
Tống Thanh Thư nhìn hắn với vẻ hoài nghi, tóm Dư Ngư Đồng nhảy ra ngoài, so với Triệu Bán Sơn mà nói, Dư Ngư Đồng quả thực có thể nói là thân nhẹ như chim yến, Tống Thanh Thư không phí sức đã đưa được hắn ra ngoài. Đám người Triệu Bán Sơn gật đầu, nhìn tường ngoài cao mấy trượng, không khỏi lộ vẻ khó xử: "Trong tay chúng ta lúc này không có công cụ, tường cao như vậy, chúng ta chỉ sợ khó mà vượt qua được."
Tống Thanh Thư sửng sốt, nhìn tường ngoài Tử Cấm thành cao mấy trượng, trong lòng giật mình: Khi Tử Cấm thành mới được xây dựng khẳng định đã phòng bị những nhân sĩ giang hồ đi tới đi lui, cho nên mới xây tường cao như vậy...
"Được rồi, ta dẫn các ngươi ra ngoài." Tống Thanh Thư không nói gì, trong lòng không ngừng rủa thầm: Muốn ta vừa làm cha vừa làm mẹ dễ lắm à? May là nhờ có hai tiểu mỹ nhân nhờ vả đấy. Tống Thanh Thư có chút tiếc nuối lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Không có kẻ chết thay tốt nhất Dư Ngư Đồng này, ta giết Văn Thái Lai không dễ qua mặt được những người khác rồi.
Nghĩ đến thân thể mềm mại thành thục quyến rũ của Lạc Băng, Tống Thanh Thư cố nén xung động động thủ với Văn Thái Lai, trong lòng tự giễu không thôi: "Khi một người có lực lượng cường đại, quả nhiên không nhịn được sẽ biến một số niệm đầu tà ác trong lòng trước kia thành hành động? Ở thế giới cường giả vi tôn này, nam nhân rất khó khắc chế dục vọng của mình...
"Đa tạ tống thiếu hiệp cao thượng, xuất thủ cứu giúp, những hiểu lầm lúc trước, chúng ta sau khi ra khỏi đây nhất định sẽ giải thích rõ ràng với Trần tổng đà chủ." Triệu Bán Sơn cố sức thắt nút áo, miễn cưỡng mặc vào trang phục thị vệ, có điều nhìn dây buộc căng cứng, Tống Thanh Thư thậm chí hoài nghi đối phương hắt xì một cái thôi là có thể khiến quần áo trên người nứt toác.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận