Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 230: Mặt tình phụ trời sinh (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
"Đa tạ phu nhân cứu giúp, thiếp thân Lạc Băng, xin lĩỏỉ cao tính đại danh cùa phu nhân?" Lạc Băng tỉnh tại, nhìn thấy một nữ tử cực kỳ xinh đẹp đang bôi thuốc cho mình, tóc Hạ Thanh Thanh đã vấn tên, Lạc Băng tất nhiên gọi tà phu nhân.
"Không phải ta cứu ngươi," Hạ Thanh Thanh cười nhạt, "Người cứu ngươi ở bên ngoài kia kìa."
Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn ra ngoài, vừa hay túc này Tống Thanh Thư đẩy cửa mà vào, thấy rõ bộ dạng của hẳn, Lạc Băng không khỏi hoa dung thất sắc, nghiến răng nghiến Cợi nói: "Cẩu tặc, thì ra tà ngươi!"
Tống Thanh Thư vừa vào cửa đã bị mắng thì trợn tròn mắt, cười khổ nói: "Mỹ nữ, chúng ta còn chưa thân tới mức vừa gặp mặt đã liếc mắt đưa tình mà?"
"Ngươi!" Lạc Băng quýnh lên, vết thương đã được băng bó trên người thiếu chút nữa lại vỡ ra, Lý Nguyên Chỉ vội vàng chạy tới trấn an nàng ta, quay đầu nhìn Tống Thanh Thư với vẻ trách cứ: "Tống đại ca ~ "
Giọng nói của thiếu nữ luôn rất mềm mại, Lý Nguyên Chỉ còn cố kéo dài âm cuối, Tống Thanh Thư cả người tê rần, cười nói: "Được được được, ta sai rồi."
Nhìn thấy Lý Nguyên Chỉ, Lạc Băng kinh ngạc nói: "Nguyên Chỉ muội muội, sao lại ngươi? Nơi này là đâu?"
"Lạc tỷ tỷ, " Lý Nguyên Chỉ đỡ Lạc Băngtừ từ nằm xuống, "Nơi này là hoàng cung." "Có phải ngươi đã cứu ta không?" Lạc Băng nhớ lại cảnh tượng trước lúc hôn mê, vội vàng hỏi: "Tứ ca thế nào rồi? Mấy vị đương gia của Hồng Hoa hội có chạy được không?"
Thấy trong lời nói của nàng ta không nhắc tới Dư Ngư Đồng, Lý Nguyên Chỉ không khỏi buồn thay cho người trong lòng, trả tời: "Trần tổng đà chủ, Vô Trần đạo trưởng, còn có huynh đệ Thường thị phá vây thoát rồi, thập đương gia Chương Tiến thì bị thị vệ giết chết tại chỗ, Văn tứ gia cùng với mấy vị đương gia còn lại của Hồng Hoa hội đều bị đại nội thị vệ chế phục, hiện tại đang bị nhốt trong đại lao."
Tống đại ca, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?" Lý Nguyên Chỉ quay đầu, trong mắt nhìn hắn với vẻ chờ mong.
"Đừng nhìn ta, ta cũng không phải là thần tiên." Tống Thanh Thư xòe tay, vẻ mặt bất lực.
Thấy bộ dạng chẳng dính dàu mỡ của Tống Thanh Thư, Lý Nguyên Chỉ mắt chớp chớp, nảy ra ý hay, vội vàng vươn tay ra lay bả vai của Hạ Thanh Thanh: "Thanh Thanh tỷ tỷ, ngươi giúp ta cầu tình Tống đại ca đi." Nghe thấy trượng phu tạm thời với còn sống, Lạc Băng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, có điều nghĩ đến Hồng Hoa hội vốn đã sắp đắc thủ, nếu không phải có Tống Thanh Thư đột nhiên xuất hiện ngăn cản thì căm hận nói: "Nguyên Chỉ muội muội, ngươi sao lại ở cùng với tên cẩu quan này."
Ánh mắt Tống Thanh Thư quét nhìn thân thể mềm mại thành thục của Lạc Băng một cách đầy khinh bạc, thầm nghĩ ngươi mắng ta thống khoái, vậy ta thị gian ngươi một chút cũng không tính là quá đáng.
Lạc Băng bị ánh mắt của hắn khiến cho kinh hãi, theo bản năng nắm chặt áo, Lý Nguyên Chỉ ở bên cạnh nói: "Lạc tỷ tỷ, Tống đại ca kỳ thật là người tốt, ngươi đừng mắng hắn như vậy." "Hắn là người tốt?" Lạc Băng cười lạnh nói, "Một người Hán, lại cam chịu làm chó săn cho triều đình! Hôm nay chúng ta mắt thấy đã có thể giết Khang Hi, kết quả hắn lại ra tay ngăn cản, khiến chúng ta toàn quân bị diệt."
Thấy Hạ Thanh Thanh ở bên cạnh cũng lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, Tống Thanh Thư vội vàng nói: "Các ngươi muốn giết Khang
Hi, vốn không liên qan tới ta, chỉ là Hồng Hoa hội các ngươi lại cố tình trà trộn làm con tin của các môn phái. Nếu Khang Hi bị ám sát, sau đó triều đình điều tra ra các ngươi là ta dẫn vào cung, ngươi nói xem ta sẽ có kết cục gì?"
Lạc Băng biện giải nói: "Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, người của Hồng Hoa hội chúng ta đã kỹ hết cách mới nghĩ ra phương pháp này để trà trộn vào hoàng cung. Hơn nữa, nếu ngươi là không làm quan cho Thát tử thì sao lại sẽ liên lụy tới ngươi chứ?" Nghe thấy thanh âm ỏn ẻn của Lý Nguyên Chỉ, Hạ Thanh Thanh rùng mình, vẻ mặt mất tự nhiên nói: "Tự ngươi cầu còn không được, ta có thể làm gì chứ?"
"Tống đại ca nghe lời tỷ nhất mà." Lý Nguyên Chỉ thầm nghĩ: Hai người các ngươi thường ngày mắt đi mày lại, vừa nhìn đã biết là có gian tình, còn tưởng giấu được bổn cô nương à, hừ!
"Nói bậy bạ gì đó, " Hạ Thanh Thanh hai má đỏ ửng, gắt: "Nếu hắn thật sự nghe lời ta thì hiện tại đã dắt ta đi giết Khang Hi rồi." Tống Thanh Thư tức giận tới bật cười: "hay cho già mồm át lẽ phải!"
"Thôi các ngươi đừng cãi nhau nữa," Lý Nguyên Chỉ vội la lên, "Hiện tại việc cấp bách là làm thế nào để cứu được mấy vị đương gia của Hồng Hoa hội ra, chứ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm."
"Bọn họ đã bị nhót vào thiên lao của Thát tử, làm sao mà cứu ra được nữa." Lạc Băng trong lòng đầy tuyệt vọng, thì thầm nói. Tống Thanh Thư cười khổ nói: "Viên phu nhân, ta có thể đáp ứng báo thù cho ngươi, nhưng thật sự cần thời gian, ngươi phải tin tưởng ta."
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Hạ Thanh Thanh mềm nhũn, ngỡ ngàng nói: "Nhưng ngươi hiện tại làm quan càng lúc càng lớn ở triều đình Mãn Thanh, ta không biết ngươi là nói thật, hay là đang lừa ta nữa."
"Nguyên Chỉ muội muội, hai người bọn họ là làm sao vậy?" Lạc Băng thấy hai người bộ dạng như diễn ngôn, vội vàng kéo Lý Nguyên Chỉ lặng lẽ hỏi.
"Chẳng phải tà chuyện nam nữ đó sao," Lý Nguyên Chỉ bĩu môi, nói,
"Tình chàng ý thiếp chỉ tiếc chồng vừa chút, luân lý bất dung..."

Bình Luận

0 Thảo luận