(2)
Thấy A Kha không hiểu ra sao, còn có chút khó chịu, Trần Viên Viên vội vàng nói: "A Kha, hoàng thượng sẽ không làm khó ngươi đâu, ngươi cứ theo Tống đại nhân vào cung, thay phụ vương ngươi xuất chút tực đi."
"Không, ta không muôìĩ sông nốt quãng đời còn tại trong cung một cách cô độc." Thây mẫu thân cũng không giúp mình, A Kha tập tức cuống cuồng, trong giọng nói cũng mang theo một tia nức nở, nghĩ đến vào hoàng cung, hoàng đế tại không nhận, vậy cả đời phải tàm cung nữ già à? Một khi như vậy, chang thà bị hoàng đế nạp tàm hậu phi còn hơn.
"Quận chúa cứ yên tâm, kỳ thật có một số tời ta không nên nói ra..." Tông Thanh Thư nhìn Trân Viên Viên, thở dài, "Đê khiến phu nhân yên tâm, ta nói cho các ngươi hay phái ngươi vào cung kỳ thật chi tà một tư thái thỉnh tội cùa Bình Tây Vương, hoàng thượng khẳng định cũng minh bạch điểm này, cho nên không thế mãi để ngươi ở trong cung, chờ sau khi phong ba công chúa tần này qua đi, hoàng thượng sẽ tấy có đuổi ngươi về."
"Vạn nhất hoàng đế giữ ta lại tàm con tin thì sao!" A Kha vừa nói ra miệng tiền hối hận, nàng ta thường ngày nghe cha con Ngô Tam Quế thương tượng chuyện tạo phản quen rồi, trong tòng biết phụ thân và hoàng đế rồi sẽ có một ngày phải trở mặt, thầm nghĩ vạn nhất mình túc đó vừa hay đang ở trong cung thì chẳng phải tà vô cùng thê thảmà?
Nghe thấy tời nói của A Kha, Trần Viên Viên và Tống Thanh Thư đều ngơ ngác nhìn nhau, tuy Ngô Tam Quế muốn tạo phản, tà chuyện mà mọi người trong tòng đều biết, nhưng trước mắt ít nhất vẫn phải vẫn duy trì sự hòa thuận ở mặt ngoài. A Kha tại ở trước mặt khâm sai đại thần như Tống Thanh Thư nói ra những tời này, nếu truyền tới tai Khang Hi, chẳng phải càng thêm chắc chắn Ngô Tam Quế đích xác có ý tàm phản à?
Tống Thanh Thư nghĩ nghĩ, đành trả lời A Kha một câu để nàng ta không phải to lắng nữa: "Ngươi không phải ca ca ngươi." Ngụ ý rất rõ ràng, nếu Ngô Ứng Hùng đến kinh thành, Khang Hi nói không chừng thật sự sẽ giữ hắn lại làm con tin. A Kha là thân nữ nhi, cho dù có xinh đẹp tới mấy thì cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, phân lượng trong gia tộc không nặng lắm. Nếu Khang Hi lấy hạng nữ lưu như nàng ta ra để uy hiếp Ngô Tam Quế, không chỉ không mang tới bất kỳ hiệu quả gì, còn có thể khiến người trong thiên hạ nhạo báng.
"Tống đại nhân đã có thế nói tới nước này, mẹ con thân thật sự vô cùng càm kích." thanh âmcủa Trần Viên Viên du dương dễ nghe, mắt phượng mở to, nhìn Tống Thanh Thư với vẻ cảm kích.
"Nếu ở trước mặt Bình Tây Vương Gia, những tời này của Tống mồ tất nhiên sẽ không được nói ra, chỉ tà thấy phu nhân tuyệt đại tao nhã, tại hạ thật sự không muốn dùng sự dối trà trong quan trường để qua mặt phu nhân." Tôhg Thanh Thư nói.
"Tôhg đại nhân nói đùa rồi, tiện thiếp Cớn tuổi sắc tàn, sao có thể xứng với bốn chữ phong hoa tuyệt đại." Nghe thấy đối phương ca ngợi, Trần Viên Viên che miệng cười, mặt ửng đó, sóng mắt trong suốt, môi đào khẽ run, nhất thời vẻ u sầu hết sạch, cà phòng đều trờ nên kiêu mỵ.
"Mẹ à, mẹ đâu có già, không tin mẹ hỏi Tống đại nhân đi, hai ta đứng trên đường cạnh nhau, người khác sẽ tin chúng ta là tỷ muội hay là mẹ con hơn?" Tuy A Kha tự phụ xinh đẹp, nhưng đối với mẫu thân của mình trước nay vẫn chịu thua. Ôm lấy cánh tay mẫu thân, đầu A Kha khẽ tựa vào vai Trần Viên Viên, nghiêng đầu hé miệng cười nói với Tống Thanh Thư "Tống đại nhân, ngươi nói đi xem nào."
"A Kha cô nương, ta vốn tưởng rằng ngươi đã là tuyệt sắc nhân gian, nhưng ngàn vạn lần không ngờ muội muội của ngươi so với ngươi còn xinh đẹp hơn mấy phần." Tống Thanh Thư giả vờ nghiêm túc nói, khiến hai vị giai nhân đỏ mặt.
Ba người lại tùy ý nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng cuối cùng cũng đồng ý theo Tống Thanh Thư tới kinh thành, có điều vẫn có chút bịn rịn mẫu thân, đề xuất thời gian còn lại muốn ở bên mẫu thân nhiều hơn.
Tống Thanh Thư và jai mẹ con hẹn ngày rời khỏi Sơn Hải quan sẽ tới đón A Kha rồi đứng dậy cáo từ.
Trở tại trong thành, phái người thông tri đem tin tức cho Ngô Tam Quế xong, Tống Thanh Thư tặng tẽ chờ hoàng hôn buông xuống, nhìn về phía Tam Thánh am, trong tòng thầm nghĩ: Chỉ cần tấy được bản Tứ Thập Nhị Chương kinh của Chính Lam kỳ này, vậy thì chỉ còn thiếu bản của Bảo Thân Vương Hoằng Lịch... Về phần tàng ựảo đồ của sáu bản kinh thư thêu trên áo tót của Song Nhi, đã bị hắn theo bản năng coi tà vật trong bàn tay rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận