Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 301: Khí động học một cây lau qua sông (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Các thu vụ đều thầm nghĩ: bằng hữu của giáo chu có thê đếm được trên đầu ngón tay, trưởng lão trên núi có ai mà chúng ta không nhận ra? Người này đảm dám giả mạo bằng hữu của giáo chủ, nếu f an truyền ra ngoài, người trên núi truy cứu xuống, chúng ta khó mà giữ được mạng.
Nhìn nhau, động tác rất đều nhịp vung đao chém tên người Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư sớm đã có phòng bị, một Thê Vân Tung tiền nhảy qua đầu họ, ngẩng đầu nhìn tên trên núi, chi thấy mây mù tượn tờ, chẳng thấy rõ được gì, trong tòng kinh nghi bất định: "Chăng tẽ tà bọn Nhậm Ngã Hành đã đến trước một bước, khống chế Hắc Mộc nhai rồi? Không được, ta phải tên xem thế nào."
Trong lòng lo lắng cho sinh tử của Đông Phương Bất Bại, Tống Thanh Thư vận khởi khinh công xông lên núi.
Tổng đàn của Nhật Nguyệt Thần giáo đề phòng sâm nghiêm, đường lên núi lại là một người giữ ải ngàn người khó qua, sơn đạo khoảng năm thước người thường muốn xông qua căn bản là không thể, chỉ là khinh công của Tống Thanh Thư rất cao, Đạp Sa Vô Ngân vận chuyển cấp tốc, các thủ vệ chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi qua, trước mắt liền mất đi bóng dáng của kẻ địch, đao kiếm đều chém vào chỗ không người.
Đụng phải tình huống không thể tránh được, Tống Thanh Thư sẽ vận khởi Thê Vân Tung giẫm lên vách núi hai bên bay qua đầu thủ vệ, một đi hai lại, không ngờ đã xông qua được đạo phòng tuyến thứ nhất của Hắc Mộc nhai.
Bay qua ba sơn đạo, tới trước một hồ nước, chỉ thấy sóng xanh mênh mông, hơi nước nghi ngút. Mấy chiếc đò ở bên bờ đã sớm nhận được tin tức, đều lái tới giữa hồ, giáo chúng ở trên thuyền đều rút đao ngưng thần đề phòng.
Nhận thấy truy binh phía sau càng lúc càng gần, Tống Thanh Thư cười cười: "Ngày xưa có thần tích đạt ma dùng một cây tao qua sông, hôm nay tiểu tử bất tài, nhưng cũng thử noi theo tiên hiền." Rút kiếm gỗ ra,' vận khởi chân khí tướt tới hồ đối diện, kiếm gỗ như mũi tên nhọn bắn ra. Hai chân Tống Thanh Thư giậm một cái, vận khởi khinh công đuổi theo. Giẫm mấy cái tên mặt nước, một cước đạp tên kiếm gỗ, một người một kiếm, giống như gió to phá sóng, bay tướt qua mặt hồ, để tại giáo chúng mặt mày kinh hãi ở đằng sau.
"Binh pháp Tôn Tử có viết: Kích thủy chi tật, chí vu phiêu thạch giả, thế dã." Tống Thanh Thư bước tên bờ cuối cùng cũng minh bạch chi trăng tròn Phong Thanh Dương vì sao có thể ngự kiếm phi hành, đạo tý cũng tương tự như đá vì sao có thể nổi trên mặt nước, mấu chốt chính tà ở tốc độ. Chỉ tà toại phương pháp này chỉ có thể dùng trong khoảng cách nhắn, muốn ngự kiếm phi hành ngao du thiên hạ thì ngàn vạn tần không thể.
Hồi vị tại cỗ nhu kích vừa rồi khi mũi chân giậm tên mặt nước truyền về, Tống Thanh Thư giống như ngộ ra gì đó, "Tương truyền thời Dân quốc có một vị quốc thuật đại sư, có thể tàm tới bơi đứng trong nước, nước chỉ ngập quá đầu gối, bản thân mình có nội tực cao minh, tại có khinh công tuyệt thế, vì sao chỉ có dựa vào tốc độ mới có thể nổi trên mặt nước? Chẳng tẽ tà do không tợi dụng tốt tực tượng trong nước. Nếu có thể tợi dụng tực tượng của nước, vậy thì cũng có thể tợi dụng đầy đủ sức gió trong không khí, ngự kiếm phi hành cũng không phải không thể."
Thấy đã cắt đuôi được truy binh, Tống Thanh Thưvừa suy tư vừa tiếp tục bước về phía trước, không lâu sau thì thì đụng phải một trạm gác, thủ vệ tiến lên quát: "Khẩu lệnh!"
Tống Thanh Thư thầm kêu khổ, hắn nào có biết khẩu lệnh gì đâu, xem ra chỉ có đành xông qua thôi, lấy ngựa chết làm ngựa sống thuận miệng đáp một câu: "Văn thành võ đức."
Nào ngờ đối phương rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Nhân nghĩa anh minh."
"Đúng là mèO' mù vỡ cá rán." Tống Thanh Thư không ngờ lại có thể đoán đúng, sắc mặt vui như nở hoa, "Vậy mà lão thái giám chết bầm đó còn nói ấn đường của ta có màu đen, đây rõ ràng là phúc tinh chiếu cao, đi đúng vận cứt chó." "Còn yêu bài đâu?" Không đợi hắn cao hứng xong, thủ vệ lại vươn tay về phía hắn.
"Ặc, ta lá ngươi kéo!" Tống Thanh Thư lúc này cảm thấy trong cõi minh minh có người đang đùa bỡn hắn, mắng to một tiếng rồi rút kiếm gỗ ra trực tiếp xông vào.
Kiếm gỗ của Tông Thanh Thư chuyên đâm vào huyệt vị của người ta, người bị đâm trúng sẽ bị kình tực nhập thể, thường thường là toàn thân tê dại, trong nháy mắt sẽ mất đĩ sức chiến đấu, Lại không đả thương tói tính mạng, hắn đến từ xã hội hiện đại chung quy vẫn không thể coi mạng người như cỏ rác.
Tiếng chuông cảnh báo trên núi reo vang, Tống Thanh Thư cũng không quan tâm, tiên tục vượt qua ba cánh cừa sắt, đi tới trước một vách núi vuông góc với mặt đất, chú ý thấy giữa không trung có treo sọt trúc, tiên biết rằng trên đỉnh vách núi chính tà Thành Đức điện, đầu mối của Nhật Nguyệt Thần giáo.
Sọt trúc tuy do có chuông cảnh báo rung nên đã bị kéo tới giữa không trung, có điều cái này tại không tàm khó được Tống Thanh Thư, đối vói hắn mà nói, có đất đê mượn tực chung quy vẫn dễ hon nhiều so với mặt nước yêu ớt vô thường.
Trực tiếp vận khởi Thê Vân Tung nhảy tên trên, cảm giác được sắp sửa dùng hết khí lực liền điểm mũi chân lên vách đá, lại có thể bay lên trên một đoạn xa.
Trên đường có thể nhìn thấy từng đám mây lướt qua đầu, lại qua một lúc, thân đã ở trong mây, không thể nhìn thấy người dưới đất nữa.
Trên đường đỏi khí bốn lần, Tống Thanh Thư cuối cùng cũng tới đỉnh núi, đập vào mắt đầu tiên là một cực lớn cực lớn bằng cẩm thạch, trên cỏng chào có bốn chữ to màu vàng "trạch bị chúng sinh", dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng, không khỏi khiến người ta cảm thấy nghiêm trang. Tống Thanh Thư thầm bật cười: Đông Phương Bất Bại phô trương thế này, trong chốn võ lâm đúng là không ai bằng. Thiếu Lâm, Tung Sơn cũng chẳng thể thấy nỏi bóng lưng, Hoa Sơn, Hằng Sơn gì đó thì càng kém xa. Bởi vậy có thể thấy được, nàng ta có khát vọng rất lớn, những chưởng môn tầm thường không thể sánh bằng, không biết Khang Hi thấy một màn trước mắt này thì trong long sẽ nghĩ thế nào về Đông Phương Bất Bại nhỉ?
Người ở đỉnh núi sớm đã được cảnh báo, đ'êu sẵn sàng đón địch, thấy hắn đi tên liền vây hắn ở giữa, Tống Thanh Thư không muốn đánh tiếp, cao giọng nói: "Chủ sự nơi này tà ai? Ra đây nói chuyện."
"Trưởng lão Thân giáo Bảo Đại Sở, không biết các hạ có gì chi bảo?" Một nam nhân trung niên thấp lùn gạt người đi ra.
Tống Thanh Thư thấy hắn hô hấp đều đều, mắt lộ tinh quang, một thân tu vi chỉ sợ không dưới chưởng môn Ngũ nhạc, thâm cảm thán Nhật Nguyệt Thần giáo quả nhiên tàng tong ngọa hổ.
"Nhậm Ngã Hành đâu, sao không bước ra đây?" Tống Thanh Thư thân rơi vào vòng vây, nhưng lại không hề to lắng, dù sao đánh không lại cũng có thể trực tiếp bỏ chạy, chắc hẳn trong Nhật Nguyệt Thần giáo trừ Đông Phương Bất Bại ra thì không ai có thể đuổi được mình.
"Ngươi là thủ hạ của phản đồ Nhậm Ngã Hành đó à?" Nào ngờ người của Nhật Nguyệt Thần giáo nghe thấy Nhậm Ngã Hành thì đều biến sắc, Bảo Đại Sở lườm Tống Thanh Thư hỏi.
Thấy hắn gọi thẳng tên Nhậm Ngã Hành, Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, xem ra đoàn người Nhậm Ngã Hành vẫn chưa công được lên núi, lập tức vẻ mặt ôn hoà nói: "Xem ra là một hồi hiểu lầm rồi, ta là bạn của Đông Phương giáo chủ các ngươi, xin Bảo trưởng lão thông truyền giúp."
Bảo Đại Sở nào dám tin hắn, ra hiệu cho thủ hạ vây tới: "Muốn gặp giáo chủ thì trước tiên thúc thủ chịu trói đi đã." Tống Thanh Thư không muốn đánh với những thủ hạ trung thành này của Đông Phương Bất Bại, như vậy vậy sẽ tiện nghi cho Nhậm Ngã Hành, thấy bọn họ lao lên, vội vàng tung người nhảy lên trên đỉnh Thành Đức điện, hít mạnh một hơi, vận khởi pháp môn sư tử hống quát: "Đông Phương Bất Bại, ta ngàn dặm xa xôi chạy tới giúp ngươi, ngươi tiếp đón bằng hữu như vậy à? Nếu ngươi không lo những đồ tử đồ tôn này bị tổn thương, vậy ta sẽ chơi với ngươi." Thanh âm giống như chuông đồng, truyền khắp toàn bộ đỉnh núi.
"Lớn mật! Dám gọi thẳng tục danh của giáo chủ." Nghe thấy hắnở trên điện hô to gọi nhỏ, một đám giáo chúng ở phía dưới đều biến sắc, đang muốn nhảy tên đỉnh bắt hắn thì xa xa truyền một thanh âm uy nghiêm: "Bảo Đại Sở, dẫn hắn tới gặp bổn tọa."
Tlĩế tà đám người Nhật Nguyệt Thần giáo đều buông binh khí, tuy trong tòng nghỉ hoặc mà tại không dám tàm trái mệnh tênh của giáo chủ.
"Mời công tử!" Bảo Đại Sở trước giờ chưa từng thấy có người dám nói chuyện với giáo chủ như vậy, nghe ngữ khí của giáo chủ, dường như tà không hề có ý trách tội, chẳng tẽ hắn thật sự tà bằng hữu của giáo chủ à? Nhưng mình ở thân giáo nhiêu năm, trước giờ chưa hê nghe nói tói người này.
Một sứ giả áo tím dẫn đường, Tống Thanh Thư đi theo phía sau, sau khi tới Thành Đức điện, qua một hành tang dài, đêh một tòa hoa viên, đi vào một nhà đá nhỏ ở đầu phía tây. Sứ già áo tím dùng tại tay đẩy vách tường bên trái, tường đó thì ra tà cơ động, tộ ra một cánh cửa. Bên trong tại có một tấm cửa sắt, sứ giả áo tím tù' bên cạnh tấy ra một chùm chìa khóa mở cửa sắt, bên trong tà một địa đạo, Tống Thanh Thư đi theo hắn một đường xuống phía dưới. Hai bên đường đốt mấy ngọn đèn, đèn vừa tối vừa nhỏ, xung quanh tà một mảng âm u thì không khỏi thâm đê cao tinh thần đề phòng: "Lão thái giám nói ta sẽ gặp một hồi đại kiếp nạn, chằng tẽ tà bà nương Đông Phương đó tức chuyện tần trước, thẹn quá hóa giận muốn từa ta vào nhà tao, giống như Nhậm Ngã Hành nhốt ta tại cả đời?"
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Tống Thanh Thư thầm buồn bã vì mình quá sơ ý, đang do dự xem có nên quay lại hay không thì nào ngờ vòng mấy vòng, phía trước sáng tỏ rộng rãi, xuất hiện ánh mặt trời. Tống Thanh Thư đột nhiên ngửi thấy mùi hoa, đầu óc sảng khoái. Từ địa đạo đi ra, chính là một hoa viên nhỏ tinh xảo, hoa đỏ trúc xanh, tùng xanh bách biếc, bố trí cực kỳ độc đáo, trong hồ nước còn có mấy con uyên ương bơi lượn, trên bờ hồ thì có bốn con hạc trắng.
Tống Thanh Thư ngàn vạn lần không ngờ lại thấy được cảnh đẹp tới mức này, trong lòng cười thầm: Đông Phương Bất Bại cho dù uy phong lẫm lẫm, nhưng ở trong xương tủy vẫn là một nữ nhân.
Vòng qua một dãy núi giả, trong vườn hoa toàn là hoa hồng đỏ đua nở.
Sứ giả áo tím lui xuống, Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm một căn nhà nhỏ trong biến hoa, cười cười: "Đông Phưong cô nương, tại hạ nghe nói giáo chu tiên nhiệm của quý giáo là Nhậm Ngã Hành trọng xuất giang hồ cho nên đặc biệt tới giúp cô nương một tay."
"Đứng xa như vậy tàm gì? Sao thê', có gan xông vào tổng đàn của thần giáo ta mà hiện tại lại không có gan vào căn nhà gồ nho nhỏ này à?" Trong phòng truyền đến tiếng cười nhạo, trong vẻ mềm mại đáng yêu tại mang theo một tia ngạo khí bễ nghễ thiên hạ.
"Đông Phương cô nương cuối cùng cũng chịu dùng giọng thật đê nói chuyện với ta rồi." Tống Thanh Thư nghe vậy mừng tắm, bước tên, "Lúc trước nghe cái giọng nam tục tằng của ngươi, tuy biết rõ ngươi tà nữ nhân, vẫn có chút không chịu nổi."
"Vù!"
Tống Thanh Thư biến sắc, vội vàng xoay người, tranh được một cây tú hoa châm bắn tới. Còn chưa thở phào thì một cây ngân châm khác tại giống như đoán trước được phương vị của hắn, bắn thẳng tới đại huyệt trước ngực hắn. Tống Thanh Thư túc này đang nằm trên mặt đất, không có chỗ mượn tực, đành phải tăn như từa để né tránh. Có điều vừa rồi một đường xông tên, một mảnh tá cũng không dính vào thân, hiện tại người tại dính đầy bùn đất. Tống Thanh Thư trong tòng tức giận, đang muốn mở miệng quát thì cây tú hoa châm thứ ba trong nháy mắt đã bắn tới trước mặt.
"Hừ!" Tống Thanh Thư hừ tạnh một tiếng, nhắm mắt tại, không ngờ không thèm tránh né mà đứng yên tại đó.
"Hả?" Trong nhà truyền đến truyền đến một tiếng hô kinh ngạc, tại một cây ngân châm bắn ra, phát sau mà đến trước, tập tức đụng vào cây tú hoa châm túc trước, nhìn hai cây tú hoa châm cắm vào đá mà như cắm vào gỗ mục, da mặt Tống Thanh Thư co rúm tại.
"Với võ công của ngươi rõ ràng có thể tránh được, vì sao lại đứng yên bất động?" Rèm cửa nhà nhỏ vén lên, Đông Phương Bất Bại đứng ở cửa nổi giận đùng đùng hỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận