Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 245: Đêm tâm thần kích động (hạ) (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Vừa rồi khi giao thủ, Tống Thanh Thư hai tay chống đỡ công kích cua Chu Chỉ Nhược, chăn ở trên người cũng tuột xuôhg hông. Chú ý thấy chưởng ấn ở hông cua đôì phương, Chu Chi Nhược nhíu mày nói: "Ngươi đang bị thương?"
Tống Thanh Thư gật đầu chua chát, Cho nên mới nói vận khí của nguơi quá tốt, tới rất đúng túc."
"Nói cho ta biết tên của hắn," Chu Chỉ Nhược thản nhiên nói, "Nói thế nào thì ngươi cũng tà trượng phu của ta, sau khi ta giết ngươi sẽ giúp ngươi giết hắn, đê' tránh ngươi chết không nhắm mắt."
"Bị thê tử của mình giết, ta đã định trước tà sẽ chết không nhắm mắt rồi." Tay phải Tống Thanh Thư vẫy một cái, hút kiếm gỗ ở bên cạnh vào tay, thản nhiên cười nói, "Hay là chúng ta đồng quy vu tận đi, như vậy trên đường tới Hoàng Tuyền cũng không tịch mịch."
"Võ công của ngươi tất cả đều là do ta dạy, ta cũng muốn xem ngươi trong khoảng thời gian này rốt cuộc học được cái gì mà tự tin như vậy." Chu Chỉ Nhược vẻ mặt nghiêm lại, không lưu thủ nữa, sử ra Cửu Âm Bạch Cốt Trảo toàn lực công tới.
Tuy Tống Thanh Thư cũng biết Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, nhưng sẽ không ngu đến mức mang nó ra để đối địch. Khác với trảo ảnh đầy trời khi hắn sử ra, khi Chu Chỉ Nhược dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo thì như quỷ mị, thỉnh thoảng một chiêu còn chưa dùng hết, tay kia dã từ một góc độ bất khả tư nghị tấn công tới.
Tống Thanh Thư thần sắc ngưng trọng giơ kiếm gỗ lên, mũi kiếm không ngừng điểm lên những điểm có kình lực yếu nhất trên trảo ảnh của đối phương.
"Hả?" Nhìn chiêu thức của mình bị đối phương hóa thành vô hình, Chu Chỉ Nhược nhìn hắn với vẻ kinh dịa, có điều cảm thấy trong ^mỗi động tác của Tống Thanh Thư dần dần trở nên ngắc ngứ, biết hắn đang phải chịu ảnh hưởng của nội thương, không khỏi cố ý tấn công vào miệng vết thương ở vùng eo của hắn, không cho hắn cơ hội thở dốc.
Tống Thanh Thư vừa rồi hành sự tới túc khẩn yếu quan đầu, Chu Chỉ Nhược đột nhiên xuất hiện, khiến huyết khí đang bốc lên của hắn phải dừng đột ngột, lại thêm bị đối phương tấn công dồn dập, thương thế của Tống Thanh Thư cuối cùng lại tái phát.
"Ả đàn bà thối, ngươi tốt xấu gì cũng đường đường là chưởng môn một phái, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn công kích ta thì thôi, lại còn cố ý đánh vào chỗ bị thương của ta nữa." Tống Thanh Thư vừa đỡ vừa tức giận nói.
Lòng người chính là như vậy, trước giờ chỉ mong ngóng báo thú, khi thật sự có cơ hội báo thù rồi lại không muốn đối phương chết dễ dàng như vậy. Chu Chỉ Nhược chính là dưới loại tâm thái mâu thuẫn này mới bị Tống Thanh Thư lật kèo thành công.
Thấy đối phương bắt đầu chữa thương, Chu Chỉ Nhược cũng bắt đầu vận khí không ngừng trùng kích huyệt đạo. Nàng ta biết rõ, Tống Thanh Thư hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần mình có thể giải khai huyệt đạo, hắn sẽ không còn sức hoàn thủ.
Có điều khiến nàng ta khó xử là, vừa rồi ngã vào trong lòng Tống Thanh Thư, hiện tại đối phương ngồi xếp bằng chữa thương, đầu mình không thể không gối lên đùi đối phương, mà cái thứ xấu xa vừa rồi khiến nàng ta nổi giận lúc này đang không ngừng cọ vào gần mặt nàng ta.
Nhiệt khí nhè nhẹ từ má truyền tới thật sự không thể khiến nàng ta tâm toàn ý vận công giải huyệt, không khỏi căm hận nói: "Bỏ cái thứ ghê tởm của ngươi ra." "Đối phó với kẻ vô sỉ như ngươi, tất nhiên phải dùng biện pháp vô sỉ." Chu Chỉ Nhược bất vi sở động, tấn công mạnh hơn.
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy chán ghét tới buồn nôn, cuối cùng một thoáng thất thần,' kiếm gỗ bị tay trái của đối phương gạt ra, cổ đã bị Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Chu Chỉ Nhược chế trụ.
"Thôi thôi, trần truồng đến rồi trần truồng đi, mười tám năm sau sẽ lại có một hảo hán." Tống Thanh Thư buông tay, trực tiếp ném kiếm gỗ xuống đất, tay trái lại lật chăn lên.
Thấy chỗ yếu hại của đối phương bị chế trụ, Chu Chỉ Nhược thầm thở phào. Thấy bộ dạng từ bỏ chống cự của Tống Thanh Thư, đang định lên tiếng thì nào ngờ đối phương lại trực tiếp lật chăn lên. "Vừa rồi nhờ nó mà lật được kèo, ơn cứu mạng của nó lớn hơn trời, ta hiện tại sao có thể qua sông đoạn cầu được." Tống Thanh Thư mắt không chớp, nói một cách vô tình. Chu Chỉ Nhược theo bản năng nhìn xuống, Tống Thanh Thư vừa rồi vẫn chưa kịp mặc quần áo, hiện giờ phía dưới trần truồng, một thứ ghê tởm đang dựng đứng, bộ dạng dữ tợn hầm hầm nhìn mình.
Tuy nàng ta lúc trước đã thất thân cho Tống Thanh Thư, nhưng đêm đó trừ khuất nhục và phẫn nộ ra thì không chú ý tới những cái khác. Hiện giờ vẫn đang giữ tấm lòng thiếu nữ, nàng ta trong lòng tức giận theo bản năng quay đầu đi.
Tống Thanh Thư chính là đang chờ cơ hội này, thừa dịp nàng ta phương tâm đại loạn, một chỉ chọc vào nách đối phương.
Trong ánh mắt Chu Chỉ Nhược tràn ngập vẻ không cam lòng, thân thể mềm nhũn, chậm rãi ngã xuống lòng hắn. Một chỉ vừa rồi của Tống Thanh Thư đã dùng hết kình lực toàn thân, ôm thân thể mềm mại của nàng ta trong lòng, thầm thấy may mắn không thôi: "Võ công cao tới đâu, cũng sợ dao thái. Kiếp trước xem các loại động tác khôi hài trong phim của Thành Long, thuận tay nắm lấy thứ gì cũng có thể làm binh khí, chiêu thức vừa đáng khinh vừa buồn cười, trong lòng còn không cho là đúng, nghĩ đối phương chỉ là màu mè cho vui. Sau khi học võ rồi mới biết dùng bất cứ thủ đoạn nào, lợi dụng tất cả những gì xung quanh mới là cảnh giới cao nhất của đánh nhau sinh tử.
Thấy trong mắt đẹp của Chu Chỉ Nhược tràn ngập lửa giận, Tống Thanh Thư thuận tay điểm thêm mấy đại huyệt trên người nàng ta, mỉm cười: "Cửu Âm Chân Kinh ta cũng học rồi, ngươi muốn dùng giải huyệt đại pháp thì còn non lắm."
Thấy đối phương đã bị chế trụ hoàn toàn, Tống Thanh Thư vội vàng ngồi xuống vận công chữa thương, hiện tại chân khí của hắn đã hao hết, nếu không nhanh chóng khôi phục, vạn nhất Lạc Băng đi rồi còn quay lại, mình chỉ có thể trợn mắt mà nhìn.
Trong lòng Chu Chỉ Nhược tràn ngập hối hận, hận mình vừa rồi vì sao không lập tức bóp nát cổ hắn.

Bình Luận

0 Thảo luận