Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 296: Tuẫn tình không thực hiện được (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Tống Thanh Thư đành phải kiên trì nói dối "Nếu không phải Phúc Khang An làm nhục Kiến Ninh công chúa, Kiến Ninh công chúa cũng không đến mức tự sát vì xấu hô' và giận dữ, thế cho nên mới kéo Vi huynh đệ chôn cùng. Phúc Khang An mới tà tên đầu sỏ gây nên tất cả, đệ muội ngưoi không tìm hắn báo thù, lại vội vã đi tự tử, thật sự có chút không khôn ngoan."
Nào biết Song Nhi lại thản nhiên lắc đầu: "Người khác có lẽ không rõ phẩm tính của Tiêu Bảo, nhưng ta thì lại rất rõ. Tuy các ngươi gạt ta, không nói cho ta biết chân tướng sự việc, nhưng trong lòng ta sớm đã biết rồi. Công chúa trước nay có quan hệ rất tốt với Tiểu Bảo, nhưng nàng ta bị Phúc Khang An tàm nhục, trước khi chết không tìm Phúc Khang An, tại muốn kéo Tiểu Bảo chôn cùng, chứng tỏ túc ấy ở trong tòng nàng ta, nàng ta hận Tiêu Bảo nhiều hơn Phúc Khang An. Rốt cuộc tà gì mà khiến công chúa hận Tiểu Bảo như vậy, ta không muôn đoán nhiều, cũng không muốn biết, chỉ biết nhất định tà Tiêu Bào đã tàm sai, vậy thì ta việc gì phai vì cái chết cùa hắn mà giận chó đánh mèo tên người khác?"
Tống Thanh Thư kỉnh ngạc nhìn nàng ta, không ngờ Song Nhi trong nguyên tác có hình tượng nha hoàn tại có nhân cách độc tập phong phú tới vậy, còn có một nội tâm thiện Cương nhu thê'.
"Tống đại ca^ ngươi nhìn cái gì thế?" Tống Thanh Thư Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm vào mình, Song Nhi có chút tức giận nói.
"Song Nhi ngươi còn có tỷ tỷ hoặc muội muội không?" Tống Thanh Thư biết rõ đáp án là không, nhưng vẫn không nhịn được hỏi, ngay cả đệ muội quên gọi.
"Không!" Song Nhi từng bị Đa Long và Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền hỏi câu tương tự rồi, tất nhiên biết ý ngầm của các nam nhân này tà gì.
Nhìn bộ dạng tức giận của Song Nhi, Tống Thanh Thư thầm cảm khái trong lòng: cô nương tốt như vậy đúng là đốt đèn lồng cũng khó tìm. Ngươi đã không có tỷ tỷ muội muội để ta cưới, vậy thì ngươi hy sinh một chút đi.
"Tống đại ca, ngươi không cần phải khuyên ta nữa, lòng tay đã quết. Hiện tại sắc trời không còn sớm, Tống đại ca đi về trước đi, ngày mai nhớ rõ tới đây an táng ta và Tiểu Bảo cùng một chỗ." Song Nhi thần sắc bình tĩnh an bài cái chết của mình, nhìn nụ cười thong dong đó, tim Tống Thanh Thư như run lên.
Tống Thanh Thư một đường cúi đầu, trầm mặc theo Song Nhi tới linh đường, nhìn nhìn linh đường đã càng lúc càng gần, Tống Thanh Thư minh bạch chỉ cần mình bước ra khỏi Tử Tước phủ, sau này sẽ không còn được gặp lại cô nương ôn nhu thiện lương này nữa, giống như đã hạ quyết tâm, đột nhiên ngẩng đầu gọi "Song Nhi!"
"Hả?" Song Nhi nghi hoặc quay đầu lại, đập vào mắt là hai đồng tử tối đen như mực.
Rất nhanh vẻ mặt Song Nhi liền từ ngỡ ngàng trở nên kinh hỉ: "Tiểu Bảo, ngươi không chết à?" Không chết liền bổ nhào vào Tống Thanh Thư Tống Thanh Thư.
Song Nhi vòng eo mềm mại của Song Nhi, Tống Thanh Thư lúc này lại không có một chút tà niệm nòa, gật đầu: "Đúng vậy, ta vẫn chưa chết."
Nghe thấy thanh âm của Vi Tiểu Bảo, nàng ta rốt cuộc không nhịn được gục vào lòng Tống Thanh Thư mà khóc, có thể là áp lực đột nhiên được thả lỏng, cộng với mấy ngày nay không ngủ, thế là nàng ta vừa khóc vừa ngủ thiếp đi.
"Ngủ đi, ngủ đi." Tống Thanh Thư thương tiếc nói, bế thốc Song Nhi lên đi đến chỗ hai nha hoàn cách đó không xa. "Tống đại nhân, ngươi sao... Thiếu nãi nãi nàng ta..." Nhìn thấy Tống Thanh Thư ôm
Song Nhi vào lòng, hai nha hoàn chỉ cảm thấy đầu óc có chút hoang mang, hai người đột nhiên đồng thời nghĩ đến một chuyện đáng sợ: Tống đại nhân làm ra loại chuyện này, sẽ không giết người diệt khẩu chứ?"
"Nếu ta nhớ không lầm thì hai người các ngươi là Đào Hồng và Liệu Lục đúng không?" Tống Thanh Thư căn bản không ngờ mình ở trong lòng tiểu nha đầu này lại xấu xa tới vậy," Hai người các ngươi đi theo ta, đưa thiếu nãi nãi của các ngươi tới trong phòng nghỉ ngơi." Nói xong liền ôm Song Nhi lập tức bước về phía phòng ngủ của nàng ta.
"Ơ!" Hai nha đầu ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng chạy theo.

Bình Luận

0 Thảo luận