Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 260: Luận trình độ vô sỉ (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Dương Dật Chỉ trong Lòng biết rõ quận chúa muốn bỏ nhà ra đi tà cớ tàm sao, nhưng nguyên do bên trong tại không tiện nói rõ vói Vi Tiêu Bào, đành phải nói với A Kha: "Quận chúa, người đó đã tói đây rồi, ngươi có thế đi xem thử, Vương gia có nói, nêu quận chúa không hài tòng thí ngài ấy tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng."
"Ngươi nói thật chứ." A Kha mặt tộ vẻ nghi ngờ.
"Tất nhiên tà thật, hạ quan không dám từa gạt quận chúa." Dương Dật Chi thần sắc cung kính đáp, Vi Tiếu Bảo ở bên cạnh nghe họ nói mà chả hiểu gì, Tống Thanh Thư bời vì vừa rồi từ trong miệng A Kha biết được Ngô Tam Quế có ý định gả nàng ta cho Phúc Khang An, thế tử cùa Bảo Thân Vương, mới miễn cưỡng nghe hiểu, không khỏi thần sắc ngưng trọng: Phúc Khang An cũng tới Sơn Hải quan rồi à?
"Nhưng ngươi vừa rồi rõ ràng có nói sẽ bất chấp tất cả biện pháp để mang ta về mà." A Kha rõ ràng có chút động lại, nhưng lại lo lắng nói, "Ta sao biết ngươi không phải là vì lừa ta về cho nên cố ý nói như vậy?"
Dương Dật Chi cười khổ nói: "Cho dù hạ quan có gan to bằng trời cũng không dám giả truyền ý tứ của Vương gia."
"Cũng đúng." A Kha gật gật đầu, cuối cùng cũng tin. Bình Tây Vương luôn quản lý rất nghiêm, nếu Dương Dật Chi cả gan mượn danh nghĩa của Ngô Tam Quế nói lung tung, cho dù hắn bắt được A Kha về, chỉ cần A Kha nói ra, Dương Dật Chi cũng vẫn bị trừng phạt nghiêm khắc.
"Được rồi, ta trước tiên sẽ về với ngươi xem thế nào." Nói xong A Kha cũng không thèm nhìn Tống Thanh Thư và Vi Tiểu Bảo, lập tức xoay người đi về phía Sơn Hải quan. Dương Dật Chi vội vàng cáo từ hai người rồi đuổi theo.
Khác với thất hồn lạc phách thất hồn lạc phách khi nhìn A Kha bỏ đi của Vi Tiểu Bảo, Tống Thanh Thư trong lòng lại thầm tức giận, biết A Kha từ nhỏ là cành vàng lá ngọc quen rồi, bản sự của mình và Vi Tiểu Bảo cho dù lớn tới mấy, chức quan có to tới đâu, ở trong lòng đối phương cũng chỉ là nô tài, sao được nàng ta để vào mắt.
"Một Vương gia thì hay lắm à?" Tống Thanh Thư cười lạnh một tiếng xoay người rời đi, vứt bỏ hẳn những hoang mang trong khoảng thời gian này, trong lòng lập tức tràn ngập động lực.
Ngày hôm sau đội ngũ đưa dâu đã chuẩn bị xong hết, chỉ nghe phía Sơn Hải quan vang tiếng kèn, một quan quân tới bẩm báo: "Bình Tây Vương tới đón loan giá của công chúa."
Tống Thanh Thư và Vi Tiểu Bảo phóng ngựa tiến lên, chỉ thấy một đội binh lính áo giáp rực rỡ, cưỡi ngựa cao, phi tới trước mặt thì đồng loạt xuống ngựa, xếp hàng hai bên. Người cầm đầu tới trước xe của công chúa, nói: "Nô tài Bình Tây Vương Ngô Tam Quế, tham kiến Kiến Ninh công chúa điện hạ."
Tống Thanh Thư ở bên cạnh cẩn thận quan sát Ngô Tam Quế, thấy hắn thân hình khôi vĩ, mặt mày vuông vức, râu tóc trắng nhiều đen ít, tuổi mặc dù đã cao nhưng^vẫn đi lại mạnh mẽ, tư thái vênh váo, trong lòng không khỏi giật thót: Ấn đường Ngô Tam Quế này đã tím, có vài phần giống như Nhạc Bất Quần luyện tập Tử Hà Thần Công.
Đợi hắn lễ bái xong, Vi Tiểu Bảo thân là tứ hôn sứ, vội vàng nói: "Bình Tây Thân Vương miễn lễ." Ngô Tam Quế đứng dậy, đi tới cạnh hai người cười nói: "Vị này chính là Vi tước gia anh dũng bắt Ngao Bái, nổi tiếng thiên hạ phải không? Vậy vị này chắc hẳn chính là Tống đại nhân đánh bại quần hùng ở Thái Sơn rồi."
Ngô Tam Quế xuất thân chinh chiến, liếc một cái là nhìn ra Vi Tiểu Bảo tay trói gà không chặt, những lời vừa rồi chỉ là kỹ xảo dát vàng quen dùng trong quan trường. Ngược lại theo tối hôm qua Dương Dật Chi hồi báo, biết Tống Thanh Thư võ công sâu không lường được, trong lòng thầm nghĩ ngày sau nếu không không thể dùng thì phải nghĩ biện pháp trừ bỏ. Tống Thanh Thư và Vi Tiểu Bảo vội vàng thỉnh an, nói: "Không dám, tham kiến Vương gia." Ngô Tam Quế cười ha ha, một tả một hữu nắm tay hai người, nói: "Hai vị đại nhân đại nghĩa, tiểu Vương kính anh danh đã lâu, thôi bỏ những khuôn sáo xã giao cũ rích đi. Phụ tử tiểu Vương sau này ủng hộ hai vị hết mình. Chúng ta sau này cứ như người một nhà nhé."
Tống Thanh Thư trong lòng buồn nôn, nhìn Vi Tiểu Bảo mặt mày rạng rỡ cùng Ngô Tam Quế thổi phồng lẫu nhau, không khỏi cảm thán trình độ vô sỉ của mình so với hai người này quả thực là không đáng nhắc tới.

Bình Luận

0 Thảo luận