Thiếu nữ trong khuê vòng có ai mà không hy vọng tang quân như ý của mình văn có thể an bang, võ có thể định quốc, tốt nhất còn có thê anh tuấn tiêu sái, Tống Thanh Thư cảm thấy mình cũng có thể thỏa mãn được điều kiện này, A Kha nói không chừng sẽ tộ ra ánh mắt sùng bái hỏi ngắn hỏi dài.
"Thì ra tà Tống tướng quân, "Vẻ mặt A Kha không có dao động gì, nói, "Ta nói ra nỗi khô riêng với ngươi, ngươi có đáp ứng giữ bí mật cho ta không."
Thấy nàng ta không tộ ra vẻ kinh ngạc, Tổng Thanh Thư tập tức có chút thụ thương, hắn nào biết A Kha ở tận Sơn Hải quan, tại không quan tâm tới chuyện trong triều đình, đối với võ công cũng không quá để ý, trước giờ chưa từng nghe nói tói đại danh của Tống Thanh Thư, không tộ ra thần sắc đặc biệt gì cũng không có gì tà tạ.
"Quận chúa cứ nói đừng ngại, ta tuyệt đối sẽ không tiết tộ lời nói của quận chúa cho người thứ ba biết."
"Ài." A Kha thở dài buồn bã, khiến Tống Thanh Thư không khỏi ngây ra, thầm nghĩ đây không phải là cảm xúc mà nàng ta nên có ở cái độ tuổi này.
"Cha ta chuẩn bị gả ta cho thế tử của Bảo Thân Vương, ta ta ngay cả tên Phúc Khang An kia là béo hay gầy, là cao hay thấp cũng không rõ, sao cam tâm cứ như vậy gả cho hắn, cho nên bản quận chúa liền quyết định bỏ nhà ra đi!"
"Bỏ nhà ra đi?" Tống Thanh Thư không ngờ là nguyên nhân này, trong lòng lấy làm lạ không thôi, sao niên đại nào cũng có thiếu nữ phản nghịch thế nhỉ, hơn nữa võ công của A Kha kém như vậy, bộ dạng lại họa thủy như vậy, lưu lạc giang hồ chỉ sợ rất nhanh sẽ bị kẻ xấu biến thành thiếu nữ sa ngã.
"Ca ca từ nhỏ đối đãi với ta rất tốt, ta chỉ muốn đi xem bộ dạng của chị dâu trước, nếu, nếu. . ." A Kha đột nhiên dừng lại, không nói ra
được những lời tiếp theo.
"Nếu tà một công chúa bộ dạng xiêu vẹo, ngươi sẽ thông tri trước cho Ngô Ứng Hùng để chuẩn bị tâm tý à?" Tống Thanh Thư buồn cười hỏi, không ngờ tình cảm của đôi huynh muội cùng cha khác mẹ này tại tốt như vậy.
"Hừ, ta sẽ bảo ca ca nghĩựiện pháp cự tuyệt hôn sự này, ca ca ta văn võ song toàn, nhất biểu nhân tài, tại đường đường tà thế tử Vương gia, có hoa mỹ quyến thảo nào mà không tới tay được, việc gì cứ phải cưới công chúa." A Kha hiển nhiên cực kỳ để ý tới hạnh phúc cả đời của ca ca mình.
"Không hợp với lễ, nếu ta dẫn ngươi đi, ngày khác khó tránh khỏi sẽ bị người ta vạch tội, hoàng thượng trách tội thì ta sẽ rất khó xử." Thấy A Kha lộ ra vẻ phẫn nộ vì bị lừa gạt, Tống Thanh Thư vội vàng tiếp tục nói, "Như vậy đi, ta dẫn ngươi đi nhìn trộm một cái, công chúa chỉ cần không phát hiện ra ngươi, chắc hẳn cũng sẽ không trách tội."
"Rất tốt!" A Kha lúc này mới chuyển giận thành vui, nàng ta trời sinh có một đôi mắt hoa đào, ánh mắt mê ly, mị thái tất hiện; khi cười lại híp thành hai vầng trăng khuyết, vô cùng câu hồn. Nghe thấy ý tứ không hề tôn trọng hoàng thất trong ngữ khí của nàng ta, Tống Thanh Thư biết nàng ta chỉ sợ là do ở chỗ Bình Tây Vương nghe nhiều nên bị ảnh hưởng.
Thấy Tống Thanh Thư không đáp lời, A Kha lập tức nóng nảy: "Ta đã nói nỗi khổ của ta rồi, ngươi mau dẫn ta đi gặp công chúa đi." Tống Thanh Thư đang nhìn thất thần, ngoài trướng truyền đến thanh âm của Vi Tiểu Bảo: "Tống đại ca, nghe nói ngươi đang thẩm vấn thích khách, thẩm vấn thế nào rồi..." "Ngươi đã lo về vấn đề tướng mạo của công chúa, vậy ta có thể trực tiếp nói với ngươi, công chúa da trắng muốt, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, là một tiểu mỹ nhân hiếm có, ngươi không cần phải lo cho ca ca ngươi." Tống Thanh Thư cười bảo, trong lòng lại bổ sung một câu: "Đáng tiếc lại là tiểu dâm phụ biến thái."
"Ta không tin!" A Kha lắc đầu, "Mắt thấy mới là thực, ngươi rốt cuộc có dẫn ta đi gặp nàng ta không?"
"Sao lại...?" Vi Tiểu Bảo vén rèm bước vào, còn chưa nói hết câu đã thấy một thiếu nữ tuyệt sắc đứng giữa phòng, giống như trúng phải mũi tên tình yêu, ngực tại như bị một chùy sắt vô hình đánh cho một cái, lập tức miệng lưỡi khô khóc, trợn mắt há hốc mồm, thâm nghĩ: Ta chết, ta chết mất! ơ đâu ra mỹ nữ thế này vậy? Nếu mỹ nữ này tàm vợ ta, tiểu hoàng đê' có đổi vị trí với ta ta cũng không chịu. Vi Tiêu Bảo trên trời dưới đất, rừng thương mưa tên, núi đao chảo dầu, bất kê' tà như thế nào cũng phải cưới cô nương này tàm vợ.
Hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm A Kha. A Kha đỏ mặt quay đi, trong ánh mắt đã đây vẻ giận dữ.
Vi Tiểu Bảo vẫn không phát hiện, thầm nghĩ: "Nàng ta vì sao tại quay đầu đi? Mặt tại hơi đỏ, một trăm tiêu cô nương của Lệ Xuân viện đứng cùng nhau cũng không đẹp bằng một sợi tông mi của nàng ta. Nàng ta cười một cái, ta sẽ cho nàng ta một vạn nén bạc cũng đáng." Lại nghĩ: "Phương cô nương, tiểu quận chúa, Hông phu nhân, Kiến Ninh công chúa, Song Nhi nha đầu, tất cả những người này cộng tại cũng không bằng vị thiên tiên trước mắt này. Vi Tiểu Bảo ta không cân tàm hoàng đê', không cân tàm giáo chủ Thân Long giáo, không cần tàm tông đà chủ Thiên Địa hội, cái gì hoàng mã quái, đại quan nhất phẩm nhị phârn càng không đáng để ở trong tòng. Ta... ta kiêu gì cũng phải tàm lão công của tiêu cô nương này."
A Kha thấy dung mạo hắn đáng khinh, hai mắt như kẻ trộm nhìn khắp cả người mình, trong lòng chỉ cảm thấy chán ghét, tạnh giọng hỏi: "Tống tướng quân, tên đăng đồ tử này tà ai thế?"
Tống Thanh Thư cũng không ngờ Vi Tiểu Bảo tại biểu hiện như vậy, trong tòng khinh bỉ không thôi: Tốt xấu gì cũng tà quan tớn triều đình, có mỹ nữ nào mà chưa thấy qua, việc gì phải... Có điều A Kha trông cũng đẹp thật.
"Quận chúa, vị này tà tứ hôn sứ Vi đại nhân, hắn tại tà Đô Thống Kiêu kỵ Chính Hoàng kỳ, khâm sai đại thần, nhất đẳng tử tước, Ba
Đồ Lỗ. . Tống Thanh Thư cũng không ngại bán cho Vi Tiểu Bảo một cái nhân tình, kể hết quan hàm dài dằng dặc của hắn ra.
"Tống đại ca đúng là người phúc hậu!" Vi Tiểu Bảo vừa nghe thấy vậy lập tức trong lòng mừng rỡ, nhìn Tống Thanh Thư với vẻ cảm kích, vội vàng nhìn A Kha hỏi: "Xin hỏi phương danh của cô nương? Đã kết hôn hay chưa? Kết hôn rồi cũng không sao, có thể tái giá mà, cô nương thấy ta thế nào?"
"Lớn mật!" A Kha nghe hắn càng nói càng hạ lưu,' tức giận đến cả người run rẩy, vươn tay ra lập tức đâm vào hai mắt Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo mở to hai mắt, chỉ thấy năm ngón tay của A Kha thon dài mềm mại, giống như từ bạch ngọc khăc thành, đuổi cuối của ngón tay còn có năm xoáy tròn nho nhỏ. Vi Tiểu Bảo thấy mà trong lòng rúng động, giống như lọt vào ma chướng, không ngờ không tránh né, vươn tay ra muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé xinh đẹp đáng yêu này.
Trước có Đoàn Dự mê luyến thần tiên tỷ tỷ, nay có Vi Tiểu Bảo luân hãm mỹ nhân vải hoa, Tông Thanh Thư cuối cùng cũng hiểu nam nhân khi rơi vào lưới tình thì não tàn cỡ nào, Vi Tiểu Bảo này thường ngày có thủ đoạn dụ nữ nhân cực kỳ cao minh, nếu sử ra tám phần công lực thường ngày, A Kha cũng không đến mức ngay từ đầu đã có hảo cảm -100 độ với hắn.
A Kha thấy tay bị đối phương nắm cho không thể động đậy, không khỏi nũng nịu một tiếng, dùng sức giật ra sau, cuối cùng thoát được ma chưởng của Tống Thanh Thư, nhìn hai nam nhân trong trướng, trong lòng phiền chán không thôi. Có điều nếu Vi Tiểu Bảo thật sự có thể sử dụng đủ loại thủ đoạn câu dẫn nữ nhân, ngược lại chứng minh hắn không yêu A Kha đến như vậy. Hiện giờ Vi Tiểu Bảo trong đầu đã sớm vứt bỏ các loại âm mưu quỷ kế, tất cả đều là biểu lộ tự nhiên của bản tính.
"Ta trước giờ chưa từng gặp phải tình yêu tê tâm liệt phế như vậy?" Tống Thanh Thư trong nhất thời có chút hoảng hốt, "Cho dù là những nữ nhân kiếp trước hay là mấy vị hồng nhan ở thế giới này, nhất cử nhất động của mình giống như đều tràn ngập tính kế, ngoại lệ duy nhất chỉ sợ chỉ có Băng Tuyết Nhi. .
Trong đầu tuy suy nghĩ hỗn loạn, động tác lại không chậm, Tống Thanh Thư lập tức chắn trước người Vi Tiểu Bảo, tóm lấy ngón tay của A Kha, giúp Vi Tiểu Bảo tránh khỏi cái đau bị móc mắt.
Vào tay chỉ cảm thấy mềm mạo trơn nhẵn, Tống Thanh Thư ngẩn ra, không ngờ có chút luyến tiếc buông tay. Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay hắn, mặt A Kha đỏ lên, theo bản năng rút tay lại, nào ngờ lại không thành công.
Bị Tống Thanh Thư gọi một tiêhg, Vi Tiêu Bảo phục hồi tinh thần, thấy hắn đang nắm tay A Kha, trong lòng không khỏi tức giận: Con bà ngưoi, lão tử còn chưa được sờ tay lão bà tưong lai thì đã bị ngươi giành trước rồi.
Tống Thanh Thư cũng ý thức được không khí xấu hô trong trướng, vội vàng mở miệng nói: "Vi đại nhân, vị này là nữ nhi của Bình Tây Vương gia, A Kha quận chúa."
"Nữ nhi cùa lão rùa già Ngô Tam Quê' đó à?" Vi Tiêu Bảo giật mình nhìn A Kha, thân hình thướt tha yêu kiều, xinh đẹp xuất trần, "Lão rùa già đó sao có thể đẻ ra nữ nhi xĩnh đẹp như vậy, nhất định là bị một người nào đó cho đô vỏ rồi, đúng, nhất định là như vậy."
"Tống tướng quân, ngươi vừa rồi nói dẫn ta đi xem công chúa, hiện tại có thể đi chưa?" A Kha không ngờ không muốn ở đây thêm một chút nào, chỉ muốn sớm thấy bộ dạng của tẩu tử tương lai, để sau này còn đi tăn lộn giang hồ.
"Quận chúa muốn gặp công chúa à? Dễ thôi, để ta dẫn nàng đi." Vi Tiểu Bảo nghe vậy mình lắm, ngay cả bước lên phía trước ân cần nói.
A Kha theo bản năng lui về phía sau, quay đầu nhìn Tống Thanh Thư, trong lòng thầm nghĩ: "Tuy Tống tướng quân này cũng có chút háo sắc, nhưng vẫn đáng tin hơn Vi đại nhân này."
"Nếu Vi đại nhân cho phép, vậy càng không có vấn đề gì." Tống Thanh Thư cười nói, "Vi đại nhân, chúng ta đi lặng lẽ thôi được không? Nếu không để những người khác biết, kiểu gì cũng xảy ra chuyện."
"Được, đương nhiên là được." Vi Tiểu Bảo nghe vậy thì cầu còn không được, hắn đang lo vạn nhất lát nữa công chúa lại lên cơn dâm đầu may cuối mắt với mình, bị cô nương xinh đẹp như thiên tiên
này thấy, chọc cho nàng ta ghen thì biết tàm sao.
Vi Tiểu Bảo trước tiên phân phó cho thị vệ rút đi, khi mấy thị vệ đó rời đi ánh mắt rất cổ quái, trong lòng thầm bội phục: Đã đến địa bàn của Bình Tây Vương rồi mà Vi đại nhân vẫn dám ăn vụng, không sợ gian tình bại lộ, đúng là trên chữ sắc có một cây đao.
"Vẻ mặt của những thị vệ này lạ lắm?" A Kha trốn ở một nơi bí mật vô cùng nghi hoặc, Tống Thanh Thư không có cách nào giải thích rõ ngọn nguồn trong đây cho nàng ta, mau mà A Kha cũng không truy hỏi tới cùng.
Tống Thanh Thư thấy mà trong lòng rúng đông không thôi, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong đầu không khỏi nảy sinh các loại hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám, thiếu nữ chim sa cá lặn như vậy, nếu có thể. . . Tư vị đó nhất định là cả đời khó quên..." Vi Tiểu Bảo vẫy tay, ba người lén tới cạnh doanh trướng của công chúa, Vi Tiểu Bảo từ trong giầy rút ra thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn đó, nhẹ nhàng rạch một đao lên vải lều, để lộ một lỗ nhỏ.
"A Kha quận chúa, ngươi mau nhìn đi." Vi Tiểu Bảo quay đầu lại cười nói.
A Kha nhìn hắn với vẻ kỳ quái, không nén nổi tò mò trong lòng, xoay người ghé vào trong mà nhìn.
Tống Thanh Thư lập tức lĩnh ngộ ra tính toán trong lòng Vi Tiểu Bảo, Vi Tiểu Bảo cố ý mở một lỗ hổng ở vị trí bên hông, A Kha không thể không cúi người nhìn vào trong, để lộ ra vòng eo thon nhỏ cùng với đường cong tròn trịa ở vùng mông.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận