Tống Thanh Thư trợn tròn mắt, A Kha đúng là một thiếu nữ tuyệt sắc, mình cũng có niệm tưởng mà nam nhân nên có với nàng ta, nhưng cái đó và Cấy nàng ta về nhà tà hai chuyện khác nhau.
Khang Hi Co nạp A Kha sẽ tàm bân thanh danh, chẳng tẽ Tống Thanh Thu không Co à? Nếu Tống Thanh Thư chỉ muốn an phận tàm một vương công đại thần, như vậy có thể Cây được một thiếu nữ quốc sắc thiên hương như A Kha tàm vợ, tất nhiên tà cầu còn không được, chỉ tiếc hắn mưu cầu quá nhiều, biết rõ nhận A Kha sẽ hại nhiều hơn tợi. Tống Thanh Thư đang muốn chối từ, nhưng biết rõ Khang Hi đang nổi nóng, hơn nữa to cự hôn sẽ khiêh Khang Hi ý thức được dã tâm của mình, trong nhất thời có chút không biết tàm sao.
Đột nhiên dư quang tiếc tới quan tài của Vi Tiêu Bảo, tập túc nảy ra ý hay: "Hồi bẩm hoàng thượng, thần và Vi tước gia tình như thủ túc, hiện giờ Vĩ tước gia vừa qua đời, còn chưa có hạ thô vi an, thần thật sự không có tâm tư bàn hôn nhân cưới gả."
Nghe thấy hắn nhắc tới Vi Tiểu Bảo, Khang Hi thở dài: "Nghe nói túc trước Tiểu Quế Tử còn tặng ngươi tòa nhà, xem ra quan hệ của các ngươi quả nhiên rất tốt. Cũng đúng, hậu sự của Tiểu Quế Tử giao cho ngươi phụ trách, hạ táng hắn thật phong quang vào, Tiểu Quế Tử thích nhất là náo nhiệt."
"Thần tuân chỉ!" Tống Thanh Thư nói.
"Con gái của Ngô Tam Quế trẫm trước tiên an bài nàng ta ở Ninh Tú cung, chờ ngươi xong hậu sự của Tiểu Quế Tử thì cưới nàng ta qua cửa đi." Khang Hi nghĩ đến A Kha ở trong cung chung quy cũng không ổn, vội vàng nói, "Còn nữa, đợi lát nữa ngươi đến Tử Tước phủ một chuyến, thay trẫm an ủi bà góa của Tiểu Quế Tử."
"Vâng!" A Kha quả nhiên là khoai lang nóng bỏng tay, Tống Thanh
Thư đành phải cứ đáp ứng trước.
Khi Tống Thanh Thư đưa linh cữu của Vi Tiểu Bảo tới Tử Tước phủ, Song Nhi đã sớm nhận được tin tức, mặc một thân đồ tang trắng muốt, khóc như mưa rào chờ ở cửa.
"Đệ muội, xin nén bi thương." Nhìn khuôn mặt thanh tĩnh tú tệ của Song Nhi, màu da so với đồ tang trên người còn trắng hơn ba phần, Tống Thanh Thư thở dài, trong tòng thầm nghĩ: Nếu nàng ta biết ta tà hung thủ, không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Tống Thanh Thư sớm đã phái người mời hòa thượng đạo sĩ tàm pháp sự, trong tiếng tụng kinh niệm phật, hắn giúp đỡ Song Nhi tiếp đãi những người nghe tin tới phúng viếng.
Đám bạn tốt của Vi Tiểu Bảo lúc sinh như Khang Thân Vương, Tác Ngạch Đồ, Minh Châu, Đa Long đều tới trc quan tài của Vi Tiểu Bảo nhất nhất nói lời từ biệt.
Tác Ngạch Đồ sai thủ hạ đưa đến một số xúc xắc giấy cực lớn, vừa đốt vừa cảm thán nói: "Vi huynh đệ, mấy thứ này là các thái giám và thị vệ nhờ ta đốt cho ngươi, báo đáp ơn thủ hạ lưu tình của ngươi ngày xưa. Tuy ngươi mỗi lần đổ đều thắng, nhưng ngươi không đuổi tận giết tuyệt, ngươi luôn thắng một trăm thì chỉ lấy tám mươi lượng, có thể nào cũng để lại cho họ hai mươi lượng để nuôi vợ con, duy trì sinh kế."
Khang Thân Vương cũng lau nước mắt, bảo thủ hạ đưa đến một số người giấy, thương cảm nói: "Vi huynh đệ, những thái giám cung nữ này là một chút tâm ý của ca ca ta ta, để họ xuống dưới hầu hạ ngươi, ngươi cũng không đến mức một mình cô đơn tịch mịch, ngay cả chơi bài' cũng không tìm được người chơi cùng..." Minh Châu ở bên cạnh lắc đầu nói: "Không ngờ Vi đại nhân lúc sinh tiền trọng nghĩa khinh tài, thích làm vui người khác, không ngờ. . . Ài, đúng là trời cao đố kỵ an tài."
Tác Ngạch Đồ cũng gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, hắn còn có tâm địa Bồ Tát, coi cứu tế thế dân là nhiệm vụ của mình."
Khang Thân Vương cũng không chịu thua thiệt "Hắn làm việc quang minh lỗi lạc, làm quan chính trực, đúng là điển phạm trong triều."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận