"Băng thanh ngọc khiê't?" Trong nụ cười của Tống Thanh Thư tràn ngập vẻ đùa cợt, "Trần Viên Viên đúng Là có nhan sắc khuynh thành, nhưng nàng ta có thế nào cũng không dính dáng tới bôh chữ băng thanh ngọc khiết."
HỒ Dật Chi đỏ mặt, hắn sao không rõ Trần Viên Viên qua t ại với ai, vẫn cứ cố biện bạch "Trần cô nương trước kia Là thân bất do kỷ, từ sau khi an định đã Lại giữ mình trong sạch."
"Thật sự Cà vậy à?" Tống Thanh Thư tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn, đột nhiên trở nên nghi ngờ, "Lúc mói đầu ta cho rằng ngươi Là một Tình Thánh ngốc nghếch, về sau biết ngươi dùng Hồ gia nghĩ đến ngươi nghĩ đến ngươi Là mượn si tình đê che giấu thân phận cua mình, có điều hiện tại nhìn bộ dạng này của ngươi, chẳng tẽ ngươi thật sự mê tuyến Trần Viên Viên à?"
Nào ngờ Hồ Dật Chi lại giống như bị nước sôi tàm bỏng, lập tức nói: "Ta không theo đuổi nàng ta, chỉ mong sáng chiều lén nhìn nàng ta mấy cái là cảm thấy hài lòng rồi. Sao lại có suy nghĩ mạo phạm giai nhan?" "Một khi đã như vậy, ngươi vì sao lại có thể chịu được người đó mỗi đêm ra vào hương khuê của Trần Viên Viên, hưởng thụ diễm phúc vô biên? Chính là vì ngươi là thủ hạ của hắn nên phải cố nhịn nỗi đau đó sao?" Tống Thanh Thư thở dài, theo nguyên tác thì Trần Viên Viên sau khi chuyển đến Tam Thánh am liền cảm thấy tịch mịch đau khổ, lúc này Lý Tự Thành đã mai danh ẩn tích lại tìm tới cửa, thường xuyên qua lại, hai người nối lại tình xưa, cuối cùng còn mang thai A Kha, không thể không trở lại phủ Bình Tây Vương để Ngô Tam Quế đổ vỏ, nhìn phản ứng của Ngô Tam Quế lần này thì hình như vẫn không hay biết gì.
"Đừng nói nữa!" Trên mặt Hồ Dật Chi lộ gân xanh, các đốt ngón tay kêu lách cách, hiển nhiên bị những lời của Tống Thanh Thư gợi nhớ tới vô số thống khổ.
Không ngờ đối phương có phản ứng mãnh tiệt như vậy, Tống Thanh Thư tập tức không nói nữa, thầm nghĩ: Trần Viên Viên quả nhiên tà hông nhan họa thủy, khiêh cho nhiều nam nhân nhất đẳng trong thiên hạ phải thần hồn điên đảo. Những nam nhân này biết rõ thân thê của Trần Viên Viên đã bị không biết bao nhiêu nam nhân nếm qua rồi, nhưng vẫn cứ nghĩa vô phẫn cố đâm đầu vào.
Tống Thanh Thư nghĩ tại cũng thây bình thường, đây tà thiên tính của nam nhân, thường thường nguyện ý chia xẻ bánh ngọt với người khác chứ cũng chăng muôn một mình ăn tê thối, Trân Viên Viên tất nhiên tà cái bánh ngọt đó, còn tê thối thì tất nhiên chỉ một số dong chi tục phấn trên đời.
Thấy cảm xúc của Hồ Dật Chi cực kỳ không ổn định, Tống Thanh Thư cảm thấy đi sớm thì tốt hơn, vội vàng nói sang chuyện khác "Tiên bối năm đó cũng tà hạng người danh chấn giang hồ, cần gì phải vì một nữ nhân mà chôn thân ở xó này? Tiền bối có biết Hồ Nhất Đao đã chết bởi tay gian nhân, đê tại cô nhi quả phụ bị người ta khi dễ, con trai cùa Hồ Nhất Đao Hô Phi thậm chí ngay cả đao pháp của Hô gia cũng học không được đầy đủ. . ."
"Nhất Đao chết rồi à?" Hồ Dật Chi nhìn Tống Thanh Thư với vẻ khiếp sợ, mấy chục năm qua, hắn không để ý đến chuyện bên ngoài, tặng lẽ làm người làm vườn, ngăn cách với giang hồ.
Tống Thanh Thư thở dài, kể lại chuyện Hồ Nhất Đao và Miêu Nhân Phượng luận võ, kết quả bị người ta hạ kịch độc ở đao kiếm của hai người, dẫn tới Hồ Nhất Đao trúng độc bỏ mình và một loạt chuyện xảy ra về sau.
Hồ Dật Chi nghe mà lệ già chứa chan, cúi đầu trầm mặc không nói gì.
Tống Thanh Thư sợ kích thích hắn, chậm rãi đi ra ngoài. Hồ Dật Chi đột nhiên ngẩng đầu, nói ra những lời khiến Tống Thanh Thư khiếp sợ không thôi: "Ta không phải Phi Thiên Hồ Ly, ta là đệ đệ của hắn, năm đó hắn biết đại nạn buông xuống, phó thác ta thay hắn bảo hộ Lý Tự Thành, ta đã đáp ứng. Vốn tất cả đều thuận lợi, đáng tiếc sau khi Lý Tự Thành gặp lại Trần cô nương, tất cả liền thay đổi. Đúng như ngươi nói, hắn thường xuyên nửa đêm xông vào hương khuê của Trần cô nương, cùng nàng ta. . . Tóm lại, thanh âm từ bên trong truyền đến đối với ta là một loại dày vò cực lớn, ta nhịn một năm, cuối cùng thật sự không nhịn được, vào một đêm trăng tròn đã giết hắn. Trần cô nương thấy hắn không đến nữa, còn tưởng rằng Lý Tự Thành lại vứt bỏ nàng ta, phương tâm cuối cùng cũng nguội lạnh, cả ngày ăn chay niệm phật, sống những ngày yên bình, ta cũng có thể lặng lẽ hộ nàng ta." Hồ Dật Chi vừa nói bên môi vừa lộ ra nụ cười hạnh phúc
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận