"Văn tứ gia, đến đây đi, ta đưa ngươi ra ngoài. Tuy Tống mỗ không phai quân tử, nhưng nêu đã hứa đưa các ngươi ra ngoài thì tất nhiên sẽ tuân thủ Cời hứa, ngươi phải Co ta sẽ âm thầm gia hại." Tống Thanh Thư thấy hắn vẻ mặt đề phòng, biết mình Cúc trước Càm hơi quá đáng.
"Cho dù ngươi hôm nay đưa ta ra ngoài, Văn cũng sẽ không Cĩnh phần tình này, ngày sau nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp đê giết ngươi." Trong ánh mắt Văn Thái Lai tràn ngập cừu hận.
"Giết thì cứ giết, mối hận đoạt thê Cà nam nhân chăng ai chịu được cả." Thấy vé mặt phẫn nộ của Văn Thái Lai, Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ tới Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược, ở trên người hắn giôhg như nhìn thấy bóng dáng của mình Cúc trước, trong Còng không khỏi mềm nhũn, "Văn tứ gia có thể dẫn tôn phu nhân xa chạy cao bay đến một nơi mà Tông mỗ không tìm thây, như vậy thư chuyển tặng trong tay Tống mỗ chỉ Cà một tờ giấy Cộn mà thôi."
"Đa tạ các hạ nhắc nhở." Văn Thái Lai cười tạnh nói.
"Không biết lão bà của ta hiện tại đang ở đâu, ta ở chỗ Mãn Thanh không hề cố ý mai danh ẩn tích, theo lý thuyết thì nàng ta nên đã sớm tới tìm ta báo thù rồi chứ." Tống Thanh Thư giúp Văn Thái Lai nhảy ra ngoài, trong lòng đột nhiên nghĩ tới Chu Chỉ Nhược, cùng với muôn vàn cảm xúc đêm hôm đó.
Bỗng dung xương sườn truyền đến cảm giác đau nhói, Tống Thanh Thư phun ra một ngụm máu tươi, phất tay vỗ sang bên, chỉ nghe thấy một tiếng hự truyền đến, thân hình của Tống Thanh Thư rốt cuộc mất khống chế rơi xuống.
Văn Thái Lai vừa rồi khi dùng mười thành công lực Bôn Lôi Chưởng đánh lên người Tống Thanh Thư, đồng thời mượn dùng lực phản chấn nhảy lên đỉnh tường cung, đang muốn từ trên cao bổ xuống một chưởng, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một đội thị vệ đang chạy về bên này.
Do dự một tát, Văn Thái Lai nghĩ đến Lạc Băng khẳng định ở bên ngoài đợi tin tức của mình, dù sao Tống Thanh Thư cũng đã trúng một cú Bôn Lôi Chưởng toàn lực của mình, không chết cũng tàn phế, cúi mặt xuống nhổ một ngụm nước miếng rồi xoay người chạy ra ngoài.
Nhìn thân ảnh của đối phương đã biến mất, Tống Thanh Thư lảo đảo đứng lên, trong lòng thầm hận không thôi, vừa rồi Văn Thái Lai giả vờ tương lai sẽ liều mạng với mình đã khiến mình lơ là, ngòa ngờ đối phương lại có ý đồ trả thù ngay lập tức, lại thêm Tống Thanh Thư khi nghĩ đến Chu Chỉ Nhược nên thất thần, cho nên mới bị Văn Thái Lai võ công kém xa mình đánh lén đắc thủ.
"Kình lực vỡ bia nứt đá của Bôn Lôi Chưởng quả nhiên danh bất hư truyền." Tống Thanh Thư ói ra một búng máu, trong lòng biết nếu không phải mình có thần công hộ thể, chỉ sợ sớm đã mất mạng, rồi hiện giờ tuy tính mạng không có trở ngại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không thể động thủ với ngườita.
Nói ra cũng lạ, Lạc Băng lúc trước chỉ ước Tống Thanh Thư sớm chết đi, hiện tại thấy hắn trọng thương, lại ước hắn nhanh chóng khôi phục, mới tiện đi cứu trượng phu của mình.
Cầm thuốc kim sang cạnh gường, Lạc Băng đưa tới: "Ở đây có thuốc kim sang ngươi tối hôm qua mang về, hiệu quả không tồi, ngươi thử xem."
Tống Thanh Thư nhìn khuôn mặt vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt của nàng ta, hỏi: "Thương thế trên người ngươi thế nào rồi." "Chưa." Tống Thanh Thư bất động thanh sắc nói dối, lúc này hắn cũng không dám nói Văn Thái Lai đã chạy thoát rồi, bằng không đối phương thấy mình bị thương, chưa biết chừng sẽ có oán báo oán, có thù báo thù.
Mặt Lạc Băng lộ vẻ thất vọng, "Bọn họ ở trong lao ngục thêm một ngày sẽ nguy hiểm thêm một ngày, ngươi rốt cuộc có nắm chắc cứu được họ không?"
"Ngươi đừng quên ta hiện tại là phó tổng quản ngự tiền thị vệ, " Tống Thanh Thư nói xong không nhịn được ho khan mấy tiếng, "Hôm nay đụng phải một cừu gia, bị chút thương nhe, chờ ta khỏi rồi, muốn cứu trượng phu của ngươi chẳng phải rất đơn giản à? Yên tâm đi, không biết vì nguyên nhân gì, hoàng đế Khang Hi không hề có ý định thẩm vấn họ, chỉ cần không bị thẩm vấn, bọn họ ở trong thiên lao vẫn được an toàn." Nghĩ đến lúc trước khi hôn mê, bị Hạ Thanh Thanh và Lý Nguyên Chỉ cởi bỏ xiêm y để băng bó vết thương, trên gương mặt không có màu máu của Lạc Băng lại đột nhiên ửng đỏ, trả lời: "Bị thương ngoài da thôi, không sao đâu."
"Ta là bị nộj thương, thuốc kim sang cũng vô dụng." Tống Thanh Thư ngồi xếp bằng trên giường, cảm nhận được hơi ấm vẫn còn trong chăn, mở miệng nói: "Thương thế của ngươi đã đỡ rồi thì cho ta mượn cái giường này một chốc. Nếu ngươi không ngại cũng có thể nghỉ ngơi trên giường, dù sao ta đang muốn chữa thương, cũng thể chiếm tiện nghi của ngươi đâu."
Lạc Băng lắc đầu quầy quậy, ngữ khí dồn dập nói: "Không cần không cần, ngủ một ngày cũng đủ rồi, ta vừa hay muốn hoạt động chút ở trong phòng." "Sáng sớm ngươi vừa đi, Nguyên Chỉ muội muội đã ra khỏi cung rồi, nàng ta nói xem có thể tìm quan hệ cứu bọn tứ ca và thập tứ đệ hay không, về phần Viên phu nhân..." Thần sắc Lạc Băng có chút mất tự nhiên nói, "Nàng ta không lâu sau cũng ra ngoài, cũng không biết nàng ta đi đâu."
"Ừ." Tống Thanh Thư gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Sao xui xẻo thế, mình vừa bị thương, hai nữ nhân mà mình tin tưởng nhất lại không có mặt, đã thế còn đụng phải Lạc Băng bụng dạ khó lường này.
"Đã cứu được bọn Văn tứ ca chưa?" Lạc Băng thấp thỏm hỏi. Nghe thấy phụ cận có thanh âm của thị vệ truyền đến, Tống Thanh Thư cũng không muốn tình huống thật sự của mình bị người ta biết, cố đề chân khí thất tha thất thểu chạy về nhà mình.
Khi Lạc Băng nhìn thấy Tống Thanh Thư thì rất hoảng sợ, vội vàng bước tới đỡ: "Ngươi sao lại bị thương nặng như vậy? Bọn Văn tứ ca đã được cứu ra chưa?"
Tống Thanh Thư không trả lời nàng ta, ngược lại nhìn nhìn vào trong phòng, nhíu mày hỏi: "Thanh. . . Viên phu nhân đâu? Còn cả nha đầu Lý gia cũng đâu rồi?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận