Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 247: Đầu lở loét chân chảy mủ (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
"Không biết hoàng thượng được gả vị kim chi ngọc diệp nào cho Ngô ứng Hùng?" Để vỗ mông ngựa tốt hơn, Vi Tiêu Bảo đã bở một phen công phu để nâng cao trình độ nghiệp vụ, một số thành ngữ tương quan với hoàng đê' hắn hoặc nhiều hoặc ít đều cố ý ghi nhớ, "Có điều như vậy không khỏi quá tiện nghi cho quả trứng rùa Ngô ứng Hùng đó rồi." "Trẫm tất nhiên sẽ không cho hắn tiện nghi như vậy. . ." Đột nhiên ý thức được gì đó, Khang Hi nhìn Tống Thanh Thư, nói: "Trẫm định gả Kiến Ninh công chúa cho hắn, đêh túc đó Tiếu Bảo ngươi tàm tứ hôn sứ, Thanh Thư sẽ tà tống giá đại tướng quân, hai người các ngươi một đường hộ tông Kiêh Ninh đến Sơn Hải quan, thừa cơ Cung tạc Ngô Tam Quế."
Thấy Khang Hi không nói kỹ, Vi Tiếu Bảo trong tòng mừng tắm: Xem ra ta và Tiêu Huyền tử mới Cà người một nhà, Tống đại ca khẳng định không biết Kiến Ninh tà nghiệt chủng của Thái Hậu tà giả.
Hắn tại đột nhiên nghĩ đêh quan hệ của Kiến Ninh vói mình không tệ tắm, tuy diện mạo kém mấy tão bà của mình, nhưng cũng được tình tà một tiểu mỹ nhân, đê tiện nghi cho Ngô ứng Hùng thì không khỏi đáng tiếc, trong Còng có chút không nỡ, nhưng biết đầy tà an bài của hoàng đế, hắn cũng bất tực.
Có điều nghĩ lại, biết Ngô Tam Quế phú giáp thiên hạ, đối với quan viên triều đình trước nay tuôn hào phóng, lần này tới Sơn Hải quan nhất định có thể kiếm một vụ to, trong lòng lập tức lại trở nên vui vẻ.
Tống Thanh Thư thì lại rất không tình nguyện, một là Hạ Thanh Thanh và Lý Nguyên Chỉ hiện giờ không biết đang ở đâu, hắn vẫn muốn ở lại kinh thành để hỏi thăm tung tích của họ, thứ hai là hắn cũng không muốn dính quá nhiều vào chuyện nội bộ của triều đình Mãn Thanh, giúp Khang Hi bài trừ dị kỷ.
Một triều đình Mãn Thanh hoạ ngầm trùng trùng, nguy cơ bốn bề mới có lợi nhất đối với Tống Thanh Thư, nếu Khang Hi thật sự thành công tóm trọn thế tực của Ngô Tam Quế và Bảo Thân Vương, Mãn Thanh sẽ không còn nội hoạn, hơn nữa hoàng đế Khang Hi đầy hứa hẹn này chỉ sợ sẽ có thế tịch quyển thiên hạ, như vậy Tống Thanh Thư chỉ sợ thật sự chỉ có nước tàm chó của Mãn Thanh.
"Được rồi, các ngươi về trước chuẩn bị đi, ba ngày sau sẽ khởi hành hộ tống Kiến Ninh đến Sơn Hải quan." Khang Hi không biết tâm tư riêng của hai người, nếu biết hai tên tâm phúc này của mình không ngờ đều có ý xấu thì chỉ sợ sẽ tức chết mất.
Tống Thanh Thư trở tại nhà mình, trước khi đẩy cửa phòng, trong tòng vẫn có chút thấp thỏm, không biết nên đối mặt với Chu Chỉ Nhược như thế nào.
Khi hắn thấy trong phòng không có một bóng người, phượng tung của giai nhân đã xa xôi, trong tòng cảm thấy mất mát đồng thời cũng tấy tàm may mắn.
Kỳ thật sáng sớm khi Tống Thanh Thư ở trên giường quan sát Chu Chỉ Nhược, đã biết nàng ta tỉnh rồi. Có điều đối phương đã muốn tiếp tục giả bộ ngủ, hắn cũng không có tý do gì tại đi vạch trần.
Tống Thanh Thư tất nhiên không biết tất cả những điều này, hắn đang ngơ ngẩn nhìn căn phòng ngổn ngang. Đồ sứ vỡ vụn, còn cả ga trải giường bị xé toang, da mặt Tống Thanh Thư co rúm lại: "Đúng là ả đàn bà bại gia, ngươi có biết mấy thứ này ta phải vất vả lắm mới tích trữ được, sau này nói không chừng còn có thể mang về thời hiện đại bán lấy tiền đấy, đây đều là đồ cổ đó."
Mấy ngày tiếp theo, Tống Thanh Thư đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Hạ Thanh Thanh và Lý Nguyên Chỉ, kết quả thủy chung lại không thu hoạch được gì.
Hạ Thanh Thanh ở trong mắt Tống Thanh Thư trừ là một hồng nhan tri kỷ điềm đạm đáng yêu ra, còn đại biểu cho cho toàn bộ Kim Xà doanh. Lý Nguyên Chỉ ở trong mắt hắn cũng không chỉ là một tiểu thư con nhà quan tính cách tinh quái, còn đại biểu cho phụ thân đề đốc tay nắm trọng binh của nàng ta.
Nhưng hiện giờ hai người đều không biết tung tích, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy hơn nửa nỗ lực lúc trước đều hóa thành hoa trong gương, trăng trong nước, cả người lập tức trở nên ỉu xìu. Hai người đều có một loại hẹn ngầm hiếm có, vẫn duy trì một lớp màn che mỏng manh, Tống Thanh Thư không biết đối mặt với Chu Chỉ Nhược như thế nào, Chu Chỉ Nhược đồng dạng cũng không biết phải đối mặt với Tống Thanh Thư ra sao.
Mang đầy một bụng cừu hận tới báo thù, kết quả tiền mất tật mang, trong lòng Chu Chỉ Nhược tràn ngập khó xử, "Hắn lúc này võ công đã trên ta, tối hôm qua hắn bị thương như vậy mà ta cũng không nắm chắc thắng được hắn, còn muốn giết hắn thật sự là khó càng thêm khó, xem ra ta phải vứt bỏ phương pháp Cửu Âm Tốc Thành này, nghiêm túc nghiên cứu võ công tinh diệu bên trong mới có khả năng báo thù."
Khi Chu Chỉ Nhược rời đi lẩm bẩm nói, không biết là thật sự suy nghĩ về báo thù hay là đang che giấu sự bối rối trong lòng lúc này.
Có lẽ là ý thức được sự yếu đuối không bình thường của mình, ánh mắt Chu Chỉ Nhược biến thành lạnh như băng, nghĩ đến hai tiểu hài tử ở Động Đình hồ: "Hai tiểu hài tử này bảo vệ Tống Thanh Thư như vậy, tất nhiên là có quan hệ khăng khít với hắn, bắt chúng tới trước mặt ngươi, xem ngươi là muốn giữ mạng của chúng hay là giữ mạng của mình." Chu Chỉ Nhược nhìn lại căn phòng với ánh mắt đầy oán hận rồi dứt khoát xoay người rời đi. Ba ngày sau, Tống Thanh Thư cáo biệt Yến kinh thành, cùng Vi Tiểu Bảo hộ tống Kiến Ninh công chúa tới Sơn Hải quan.
"Hy vọng khi bọn họ trở về có thể nhìn thấy thư mình để lại." Tống Thanh Thư ngồi trên lưng ngựa, hộ vệ ở gần đuôi xe của Kiến Ninh, tâm thần hoảng hốt.
Hắn trong thư cũng chỉ viết lại là mình đi đâu mà thôi, hắn cũng không dám viết cụ thể hơn, nếu như bị người khác phát hiện, tội danh tư thông với phản tặc không phải là nói đùa.
Đương nhiên Tống Thanh Thư minh bạch, xác suất hai nàng trở về cơ hồ là bằng không. Thế giới này lại không có loa phát thanh, thông báo tìm người không có cách nào đăng được, trong biển người mênh mông, còn muốn gặp lại hai nàng thật không khác gì với biển rộng tìm kim. "Chính như cái gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, xem ra chỉ đành hy vọng vào duyên phận, ta thật sự rất ghét loại cảm giác bất lực này." Tống Thanh Thư cười tự giễu.
"Tống tướng quân, ngươi đang nói duyên phận gì thế?" Lúc này ở bên cạnh một giọng nữ truyền đến.
Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn, thì ra là Kiến Ninh công chúa đang vén màn phượng niễn, vừa hay đang quan sát mình.
Đây là Tống Thanh Thư lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của Kiến Ninh, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt trái xoan, môi mỏng, rất có anh khí, thật sự không thể tưởng tượng nàng ta là cực phẩm tập hợp cả thuộc tính s và thuộc tính m trong cùng một người.

Bình Luận

0 Thảo luận