Tống Thanh Thư buồn bực nói: "Ga cho ta thực sự tà khó chấp nhận như vậy à?"
A Kha nghe vậy ngây ra, cẩn thận quan sát Tông Thanh Thư một phen, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ngất, hơn nữa tuổi còn trẻ đã thành hồng nhân trước mặt Khang Hi, hình như cũng không phải kém...
"Hỏi ngươi đấy, ngươi nhìn ta rồi đỏ cả mặt (à cớ làm sao?" Tống Thanh Thư không khỏi nghẹn lời hỏi.
"Ai đỏ mặt? Người ta chỉ là từ Ninh Tú cung chạy tới nên nóng mà thôi." A Kha vẫn mạnh miệng, "Dù sao ta cũng không muốn gả cho ngươi, ta không có cảm giác gì với ngươi cả."
Tống Thanh Thư cười không ngừng: "Nói cứ như tà ta muốn cưới ngươi tắm ý."
"Ngươi có ý gì!" A Kha giậm chân bành bạch, tràn ngập tức giận lườm hắn.
"Yên tâm đi, ta có biện pháp khiến hoàng thượng sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, sẽ không gả ngươi cho ta đâu." Tống Thanh Thư thản nhiên cười nói, ở Tử Tước phủ một đêm không ngủ, trong đầu cũng nghĩ tới không ít việc, từ hôn cũng là một trong số đó.
"Vậy thì tốt, " A Kha thở hắt ra một hơi, lộ ra nụ cười tươi sáng, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức có chút mất hứng: "Ê, vậy ngươi vì sao không muốn cưới ta?"
Chú ý thấy ánh mắt như nhìn một người điên của Tống Thanh Thư, A Kha cũng có chút ngượng ngùng, "Từ nhỏ đến lớn, trừ mẫu thân ra, người ta chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp hơn ta, lại đường đường là quận chúa, ngươi không cưới được ta thì nên tràn ngập
tiếc nuối và mất mát mới đúng chứ, vì sao giống như tà khinh thường không thèm bận tâm tới ta vậy..." Trong giọng nói tràn ngập nũng nịu và khó chịu.
Nữ nhân chính là phiền phức như vậy đó, cưới nàng ta nàng ta cũng kêu, không cưới nàng ta nàng ta cũng kêu, Tống Thanh Thư bĩu môi: "Thứ nhất, nếu cưới vợ chỉ theo đuổi vẻ ngoài, ta có thể theo đuổi mẹ ngươi, việc gì phải tìm ngươi? Thứ hai, loạn thế hiện giờ, các nước phân tranh, hoàng đế đầy đất, công chúa nhiều như chó, một quận chúa như ngươi thì tính là gì?"
"Ngươi không ngờ dám làm ngờ ô nhục mẹ ta?" A Kha hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một số kinh lịch lận đận của Trần Viên Viên lúc trước, cho nên không chấp nhận được nhất chính là là người khác nói Trần Viên Viên lăng nhăng, lần này nghe thấy trong lời nói của Tống Thanh Thư mang theo vẻ khinh bạc, lập tức giận dữ, giơ tay lên định tát Tống Thanh Thư.
Lời vừa ra khỏi miệng, Tống Thanh Thư liền có chút hối hận, vừa rồi chỉ là có chút khó chịu A Kha cả vú lấp miệng em mà thôi, hiện tại nghĩ lại, A Kha chỉ là một thiếu nữ quen được chiều chuộng, chưa từng mắc sai lầm lớn nào, nói với nàng như vậy thật sự có chút hẹp hòi.
Áy náy thì áy náy, thấy A Kha tát mình, Tống Thanh Thư cũng không đê tiện đến mức giơ mặt ra đỡ, hơi lùi ra sau một bước, vươn tay ra tóm lấy cổ tay nàng ta, khiến tay nàng ta không hạ xuống được. Tống Thanh Thư đang định lên tiếng thì đột nhiên biến sắc, thì ra A Kha có đôi lúc sẽ thỉnh giáo võ công với thị vệ phủ Bình Tây Vương, tuy nàng ta học không nhập tâm, nhưng những sư phó này lại không ai dám không tận tâm dạy nàng ta, tuy thị vệ vương phủ không tính là cao thủ cấp tông sư, nhưng ai nấy đều võ công cao cường, bởi vậy tuy võ công của A Kha không được tốt lắm, nhưng chiêu số kỳ quái tinh diệu cũng không ít.
A Kha thấy cổ tay bị Tống Thanh Thư tóm lấy thì cắn chặt răng, dùng chân phải làm điểm tựa, hông xoay một góc độ cổ quái, giơ chân trái lên, từ sau lưng đá vào đầu Tống Thanh Thư. Chỉ tiếc võ công hai người cách nhau quá xa, tuy Tống Thanh Thư bất ngờ, nhưng trong lúc điện quang hỏa thạch vẫn vươn được tay trái ra cản được cú đá của nàng ta lại.
Lúc này hông A Kha vẽ ra một độ cong rất khoa trương, cổ tay và mắt cá chân đều bị Tống Thanh Thư tóm lấy, chỉ còn chân phải đứng trên mặt đất, rất có dáng múa "hất tay áo khom lưng" của đời Hán.
Tống Thanh Thư nắm cổ tay trắng chân thon của nàng ta, từ chóp mũi truyền đến một hương khí thoang thoảng của thiếu nữ, theo bản năng nhắm mắt lại hít một hơi.
A Kha như vậy tư thế xấu hổ như vậy bị hắn chế trụ, vốn đã có chút khó coi, chú ý thấy động tác của hắn lại nổi giận: "Còn không mau thả ta ra!" Trong giọng nói đã mang theo vẻ nức nở.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận