Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 234: Giao dịch vô sỉ (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Ngự thư phòng Tống Thanh Thư đến gần ngự thư phòng, nhìn thấy Vi Tiêu Bảo và Đa Long đã có mặt, áp chế nghi hoặc trong tòng, thi tễ với Khang Hi.
"Tốt, Thanh Thư cũng tới rồi." Khang Hi đáp t ại bằng nụ cười ấm áp, ngồi trên tong ỷ, nhìn mấy người nói: "Lần này triệu các ngươi tới tà muốn nghe ý kiến cùa các ngươi, các ngươi cảm thấy nên xử trí những thích khách này thế nào?"
Đa Long nói: "Đám thích khách này to gan tớn mật, nên đưa ra trợ tăng trì xử tử để răn đe."
"Con bà ngươi." Vi Tiểu Bảo lườm phiêu Đa Long một cái, trong lòng tức giận không thôi, "Hồng Hoa hội cũng làm hoạt động phản Thanh phục Minh, nói không chừng thường ngày còn quan hệ với Thiên Địa hội chúng ta, ta phải nghĩ biện pháp giúp bọn họ một tay, để tránh tương lai sư phụ trách tội. . ."
Lập tức bước lên phía trước nói: "Muốn giết đám thích kháchnày không khó, chỉ là Tiểu Bảo lo lắng, hoàng thượng nhiều năm qua vẫn thi hành nhân chính, vất vả lắm mới thành lập được một hình tượng rực rỡ trong lòng dân chúng. Nếu lăng trì xử tử thích khách, dân chúng dưới tình huống không biết chuyện nói không chừng sẽ bị gian nhân dẫn dắt đi làm đường. Có điều hoàng thượng anh minh, khẳng định đã sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi."
Khang Hi mỉm cười, quay đầu nhìn Tống Thanh Thư hỏi: "Thanh Thư, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Thần cho rằng, việc cấp bách trước mắt là điều tra rõ chủ mưu phía sau, bằng không đối phương nói không chừng sẽ còn có hành động tiếp sau, sinh tử của đám thích khách này ngược lại là việc nhỏ." Tống Thanh Thư trong lòng thầm toát mồ hôi, trước tiên di dời sự chú ý của Khang Hi khỏi người của Hồng Hoa hội đã rồi mình hẵng nghĩ biện pháp cứu giúp. Bằng không nếu hắn trực tiếp hạ lệnh xử
trảm, mình thật sự tà bó tay.
"Không cần tra xét, trẫm biết rồi." Khang Hi thần sắc ngưng trọng nói.
"Thích khách không phải vẫn bị giam ở thiên lao chưa thẩm vấn à?" Đa Long sửng sốt, sau đó mặt lộ vẻ khâm phục nhìn Khang Hi, "Hoàng thượng quả nhiên bí hiểm."
"Trẫm tối hôm qua lúc nghe thấy bọn họ là người của Hồng Hoa hội, đã biết chủ mưu là ai rồi." Khang Hi oán hận nói, "Trần Gia Lạc, tổng đà chủ Hồng Hoa hội trước giờ có quan hệ không rõ ràng với Bảo Thân Vương, theo thám tử của trẫm hồi báo, lần ám sát này chính là Bảo Thân Vương âm thầm sai khiến."
"Không biết hoàng thượng định xử trí người của Hồng Hoa hội như thế nào?" Tống Thanh Thư lại nghe ra một chút manh mối, Khang Hi đã biết rõ chủ mưu phía sau, lúc này người của Hồng Hoa hội đối với hắn mà nói thì giống như là gân gà, ăn vào cũng vô vị, vứt đi thì tiếc.
"Trẫm định thả họ." Lời nói của Khang Hi khiến mọi người đều kinh ngạc.
Vi Tiểu Bảo trong lòng mừng lắm, ngoài miệng lại nói: "Hoàng thượng, vậy thì tiện nghi cho chúng quá?"
Tống Thanh Thư cũng nghi hoặc Khang Hi, trong lòng nhất thời không hiểu đối phương đang có chủ ý gì. "Không sai." Khang Hi gật đầu khen ngợi, "Bảo Thân Vương gần đây nhất định đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh ở kinh thành, lo người trong Hồng Hoa hội sẽ khai hắn ra, dây cung trong não quá căng, vạn nhất lúc này có kẻ lòng dạ khó lường ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, Bảo Thân Vương trực tiếp khởi binh, Đại Thanh ta sẽ nguy hiểm."
"Cho nên hoàng thượng dứt khoát chẳng thèm thẩm vấn, trực tiếp thả người của Hồng Hoa hội, cho Bảo Thân Vương Vương ăn một viên thuốc an thần?" Tống Thanh Thư nghe mà mắt sáng ngời.
"Nhưng như vậy thì không khỏi quá tiện nghi cho đám phản tặc này." Đa Long tức giận bất bình nói.
"Thế à?" Khang Hi lộ ra một nụ cười xảo quyệt, "Người của Hồng Hoa hội cung ám sát, trẫm không chỉ thả bọn họ, hơn nữa còn không dụng hình, để người của Hồng Hoa hội nói với Bảo Thân Vương rằng trẫm ngay cả thẩm vấn cũng không làm, các ngươi cảm thấy Bảo Thân Vương sẽ nghĩ như thế nào?" "Hắn khẳng định cho rằng Hồng Hoa hội đã đầu hàng chúng ta." Vi Tiểu Bảo hưng phấn nói, "Dưới sự nghi kỵ lẫn nhau, nhất định sẽ chó cắn chó."
Khang Hi mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, cho dù Hoằng Lịch cho rằng Hồng Hoa hội để lộ bí' mật cũng không sao, dù sao mình cũng tỏ thái độ không truy cứu, Hoằng Lịch khẳng định hiểu. Rất nhiều lúc chân tướng không trọng yếu, quan trọng là tư thái mà thôi. . . Đương nhiên những thứ trên chính trị này Khang Hi không cần phải nói cho mấy thần tử này nghe.
"Trẫm tìm các ngươi đến, chính là muốn các ngươi tìm biện pháp lén lút thả người của Hồng Hoa hội ra, dù sao trẫm vẫn phải cố kỵ tới cảm thụ của các đại thần, không thể trực tiếp hạ chỉ thả những thích khách này." Ánh mắt Khang Hi đảo qua ba người, nói. "Không sai!" Khang Hi đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình, "Hiện giờ quân tiên phong của Mông Cổ cường thịnh, trẫm vẫn cần lực lượng của Bảo Thân Vương, hiện tại vẫn chưa phải là lúc động tới hắn."
"Vậy chẳng phải là mặc cho hắn khi phụ, còn mình thì không thể hoàn thủ à?" Vi Tiểu Bảo trợn mắt hỏi.
"Cũng không phải thế," Khang Hi cười cười, "Đoạn thời gian trước trẫm đã giải quyết Kim Xà Vương phía nam, hiện giờ không còn cái lo phía sau nữa, có thể bắt tay vào đối phó Bảo Thân Vương, chỉ là những cái này đều cần thời gian."
Tống Thanh Thư bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng trách hoàng thượng
muốn thả người của Hồng Hoa hội, chỉ sợ là lo Bảo Thân Vương sẽ chó cùng rứt giậu." "Bảo Thân Vương?" Đa Long trong lòng giật thót, thầm nghĩ lúc trước Bảo Thân Vương và hoàng thượng xóa bỏ hiềm khích trước kia, cùng nhau kháng cự Mông Cổ, không ngờ qua lâu như vậy, vẫn không nhịn được.
"Con bà hắn! Bảo Thân Vương không ngờ to gan lớn mật đến vậy." Vi Tiểu Bảo vung vung tay,ựộ dạng như muốn đánh người, Hoàng thượng lúc trước đối với hắn đã khoan hồng độ lượng lắm rồi, không ngờ Bảo Thân Vương lại ngày một táo tợn, làm ra hành vi khi quân lừa trên như vậy, đúng là thẩm thẩm có thể nhịn, nhưng thúc thúc không thể nhịn! Hoàng thượng mau hạ chỉ bắt hắn lại, dùng nghiêm hình tra tấn, cởi bỏ mối hận trong lòng."
"Ồ. Tiểu Bảo, nếu ngươi tích cực như vậy, thế trẫm hạ cho ngươi một đạo thánh chỉ, ngươi chạy đến Thịnh kinh bắt hắn về nhé." Khang Hi tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn.
Vi Tiểu Bảo cười ngượng ngùng, nói: "Nô tài nếu có bản sự đó, vậy thì hoàng thượng việc gì phải lo nghĩ nhiều như thế."

Bình Luận

0 Thảo luận