Trên đường về An Phụ viên, Vi Tiểu Bảo tâm thần không yên, mấy tần nhìn Tống Thanh Thư muốn nói tại thôi.
"Vi huynh đệ, không có Lòng tin đối với bản thân à?" Tông Thanh Thnư biết to Lắng trong tòng hắn, không khỏi cười nói.
"Lúc này ngưoi còn cười được à," Vi Tiểu Bảo vội ta tên, "Ngươi không nghe thấy vừa rồi tão rùa đen đã nói gì sao?" "Nghe rồi," Tôhg Thanh Thư không cho tà đúng nói, "Nếu đế A Kha tự mình chọn, Vỉ huynh đệ, ta rất xem trọng ngươi."
Dù tà trước nay da mặt rất dầy, Vi Tiểu Bảo cũnng không khỏi cảm thấy da mặt nóng lên, cười mỉa nói: "Tuy ta tự xưng tiểu bạch long thông minh, tiểu lang quân mặt ngọc, nhưng dù sao ưu thế mà ta có vẫn là nội hàm. A Kha tuổi còn trẻ, khẳng định không thể thưởng thức loại mị lực nam nhân này của ta, ngược lại sẽ bị loại tiểu sinh đỏm dáng như Phúc Khang An hấp dẫn, ta không thể không lo lắng."
"Yên tâm^ đi, xe đến trước núi ắt có đường." Tống Thanh Thư không nói với hắn quyết định của mình, ngược lại nói, "Vi huynh đệ, ngươi về An Phụ viên trước đi, ta đi dạo chung quanh một lát."
Vi Tiểu Bảo đang thất hồn lạc phách nên cũng chẳng buồn bận tâm, dưới sự vây quanh của vây quanh một mình về An Phụ viên.
Tống Thanh Thư lại đi tới một quán trà, lập tức tìm một vị trí vắng vẻ, nhìn nam nhân trung niên đối diện, chắp tay cười nói: "Điền huynh, từ biệt nhiều ngày, phong thái vẫn như xưa."
Trên mặt Điền Quy Nông lộ vẻ xấu hổ: "Lần trước lừa Tống đại nhân xuất thủ cứu giúp, lại không báo ra thân phận thật sự, mong Tống đại nhân thứ lỗi."
"Điền huynh việc gì phải khách khí, " Tống Thanh Thư cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho hắn một ty, sau đó nhàn nhã rót đầy chén mình, "Ngươi và ta ai vì chủ nấy, lúc trước Điền huynh có băn khoăn cũng là chuyện thường tình."
Thì ra vừa rồi ở Bình Tây Vương phủ, Tống Thanh Thư chú ý đến hai cao thủ đứng phía sau Phúc Khang An, một người trong số đó chính là Điền Quy Nông lần trước được hắn cứu tính mạng.
Hai người nói việc nhà, cuối cùng đề tài dần dần chuyển tới chuyện xảy ra ở phủ Bình Tây Vương hôm nay.
" Vừa rồi giao thủ với ngươi là đệ nhất cao thủ Ngọc Chân Tử đạo trưởng dưới trướng Bảo Thân Vương, thân kiêm sở trường Thiết Kiếm môn Thái Sơn phái và Thiết Kiếm môn, kiếm pháp cao minh, khinh công cũng xuất chúng."
"Bình Tây Vương cố ý gả quận chúa cho thế tử của chúng ta, Bảo Thân Vương lần này cố ý phái thế tử tới, một là để thảo luận hôn sự, thứ hai là thương nghị việc kết minh." Nhận được ám hiệu xong việc thì gặp nhau của Tống Thanh Thư, Điền Quy Nông do dự rất lâu, hắn biết trong tương lai không lâu, giữa Khang Hi và Bảo Thân Vương tất có một phen tranh đấu ngươi chết ta sống, mình thân là thủ hạ của Bảo Thân Vương, Tống Thanh Thư lại là người tâm phúc bên cạnh Khang Hi, lén gặp nhau thì không ổn. Có điều Tống Thanh Thư dù sao cũng từng cứu mạng hắn và Nam Lan, cho nên không tiện từ chối, đành phải lặng lẽ đi ra, trong lòng hạ quyết tâm, bất kể Tống Thanh Thư hỏi gì, mình nhất định cũng không thể nói lung tung.
Tống Thanh Thư thấy vẻ mặt khẩn trương của Điền Quy Nông, quyết định thay đổi đề tài để làm hòa hoãn cảm xúc của đối phương: "Tôn phu nhân gần đây khỏe chứ?"
Nghe hắn nhắc tới Nam Lan, trên mặt Điền Quy Nông lộ ra thần sắc ôn nhu: "Cái này phải đa tạ ơn cứu giúp lần trước của Tống đại nhân, Nam Lan rất tốt."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận