"Ngàn vạn đừng ra ngoài, trai qua ồn ào các ngươi gây ra tần trước, hiện tại trong hoàng cung tục soát rất găng, chỗ ta thì bọn họ không dám tiến vào, nếu ngươi ra ngoài bị bọn họ bắt được, ta không có thời gian mà cứu ngươi đâu; thù tao tà ngươi đã không còn, ta tất nhiên cũng sẽ không đi cứu trượng phu của ngươi."
Tống Thanh Thư dọa, chắc không Lâu nữa trong hoàng cung đều biết người cùa Hồng Hoa hội đã được cứu, nếu Lạc Băng ra ngoài nghe được gì đó, vậy thì chăng Là hỏng bét à.
"ừ." Lạc Băng ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên mặt nhăn nhó nói: "Ngươi. . . Chỗ ngươi có gì ăn không? Ta đã cả ngày không ăn gì rồi."
Nhìn mỹ phụ nhân vẻ mặt quẫn bách đằng trước, Tống Thanh Thư bật cười, chỉ chỉ vào ngăn tủ ở góc nhà: "Bên trong có rất nhiều điểm tâm thượng thiện giám hiếu kính, cứ ăn đi. Đúng rồi, nếu ngươi không ngại thì có thể đun chút cháo cho ta không, không biết vì sao, sau khi bị thương lại đặc biệt muốn ăn cháo."
Lạc Băng trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: "Cái này có thể tính là yêu cầu của ngươi không?" Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tống Thanh Thư, không khỏi bật cười: "Thôi coi như là ta làm chút chuyện tốt. Có điều chỗ ngươi có phòng bếp không?"
"Ở cách vách, có điều trừ gạo ra thì không có nguyên liệu gì khác đâu, dù sao ta cũng rất ít tự nấu cơm." Nhìn thấy đối phương lần đầu tiên nở nụ cười trước mặt mình, Tống Thanh Thư thoáng thất thần.
"Ngươi mau chữa thương đi, ta đi làm cháo." Lạc Băng từ trong ngăn tủ lấy ra chút điểm tâm bỏ vào lòng rồi rón ra rón rén đóng cửa cho hắn.
Vẻ mặt Tống Thanh Thư nhăn lại, bắt đầu vận khởi Cửu âm chân kinh để chữa thương.
Không biết qua bao tâu, Tống Thanh Thư đột nhiên mở mắt, chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm.
"Ngươi tỉnh rồi à?" Lạc Băng dùng khăn bưng một nồi cháo nhỏ chậm rãi bước vào, sau khi đặt ở trên bàn thì không nhịn được kề ngón tay bị nóng tên vành tay.
"Nếu ngươi còn nói những lời khinh bạc, đừng trách ta không khách khí." Lạc Băng cắn môi nói, nàng ta là một nữ nhân cổ đại, làm sao chịu được những lời khen nhiệt tình trắng trợn như vậy của Tống Thanh Thư. Đương nhiên những lời hay ai cũng thích nghe, trên mặt Lạc Băng vẫn không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười.
"Ta nói thế mà cũng là khinh bạc á?" Tống Thanh Thư lần này thật sự cảm thấy rất oan uổng, uổng, thầm nghĩ nếu là những tiết mục ngắn kiếp trước thì liệu ngươi có hô to cưỡng gian không?
Nhận lấy bát, nhìn cháo nóng hôi hổi bên trong, Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái hỏi: "Ngươi có hạ độc bên trong không đấy?"
"Không ăn thì đổ đi." Lạc Băng tức giận muốn giật lại bát, nào ngờ Tống Thanh Thư phản ứng cực nhanh, tay theo bản năng rút lại. Tóm trượt, Lạc Băng mất trọng tâm, mắt thấy sắp ngã vào người Tống Thanh Thư. Nhìn thấy đối phương đột nhiên lộ ra tư thái tiểu nữ nhi, Tống Thanh Thư buồn cười nói: "Bị bỏng đặt lên vành tai thì đỡ à?"
"Hình như là chẳng có hiệu quả gì." Lạc Băng ngượng ngùng buông tay, "Từ nhỏ mẹ ta đã dạy như vậy."
Lạc Băng múc một báo cháo đặt ở cạnh giường cho hắn: "Ngươi bị nội thương ăn chút cháo nóng sẽ có lợi cho thương thế."
Nhìn ngón tay còn trắng hơn so với bát sứ của đối phương, Tống
Thanh Thư hâm mộ nói: "Văn tứ gia đúng là có phúc, có được thê tử vừa xinh đẹp vừa có tài như vậy, cầm song đao có thể ra trận giết địch, đeo tạp dề thì có thể tay trắng làm canh."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận